...
Thủy An Lạc không nhịn được mà lui dần về sau cho đến khi không thể lùi thêm được nữa. Người trước mặt đã gần trong gang tấc, thế cho nên bây giờ cô chỉ cần mở miệng nói chuyện thôi là có thể chạm được vào môi anh.
Sở Ninh Dực cũng không vội, như thể đang đợi cô mở miệng ra nói vậy.
Khoảng cách gần như thế này, hơi thở cứ quẩn quanh, từng nhân tố đều khiến trái tim Thủy An Lạc tự động đập nhanh hơn. Hình như dạo này Sở Ninh Dực rất thích cái trò dồn cô vào một góc thế này, dồn đủ các góc luôn, hết dồn không khí lại đến dồn tường, dồn giường, giờ lại tới dồn sofa nữa chứ.
Trên người Sở Ninh Dực vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, đó là minh chứng cho việc anh vẫn luôn đợi ở bệnh viện. Ngửi được cái mùi đó, Thủy An Lạc quyết định thu lại hết tất cả các loại cờ đang phấp phới bay trong lòng mình lại, "Sở tổng đang nói gì vậy, tôi không biết?" Thủy An Lạc mỉm cười nói, phiến môi của cô nhẹ nhàng lướt nhẹ qua phiến môi mỏng của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực lập tức bắt lấy cằm của Thủy An Lạc, trực tiếp trao cho cô một nụ hôn sâu quét đi cái đụng chạm hờ hững vô ý của cô.
Không biết, cô nàng này quả nhiên to gan lắm rồi nên mới dám nói ra cái câu "tôi không biết" đó? Đầu óc thì chả thông minh hơn tí nào nhưng lá gan thì to lên không ít đấy!
"Á!!!" Thủy An Lạc bực bội kêu lên một tiếng.
Bởi vì Sở Ninh Dực cắn cô!
Sở Ninh Dực thu lại một tay đang đè trên thành ghế lại để dễ dàng khống chế thân thể đang giãy giụa bên dưới mình hơn, để cô không thể thoát khỏi nụ hôn này của anh.
Thủy An Lạc không giãy nổi nữa nên chỉ có thể mặc kệ anh tàn phá trong vòm miệng của mình và mang đến cho cô những xúc cảm kỳ diệu. Ê ẩm lại tê tê, cảm giác này khiến Thủy An Lạc muốn chạy trốn.
Sở Ninh Dực mặc sức hôn cô, một lúc lâu sau anh mới buông người ra nhưng vẫn để đầu cụng trán lên trán cô, Sở Ninh Dực thấp giọng buông những lời mập mờ bên tai Thủy An Lạc: "Em muốn."
Thanh âm khàn khàn của Sở Ninh Dực nổ tung bên tai khiến Thủy An Lạc không nhịn được theo bản năng kẹp chặt hai chân lại. Nhưng làm rồi lại thấy hành động này có gì đó sai sai nên nhất thời cô cảm thấy thật quẫn bách, không nhịn được cố dùng sức đẩy người kia ra. Nhưng không ngờ là Sở Ninh Dực đã sớm chuẩn bị từ trước nên lúc cô đẩy thì anh liền nương theo lực đẩy của cô mà ngã xuống, đồng thời tiện tay cũng kéo luôn cả Thủy An Lạc cùng ngã xuống sàn. May mà Long Man Ngân là người biết hưởng thụ, thế nên bà đã lắp sàn xốp. Trên đó còn một lớp thảm màu trắng, vừa có thể ngồi mà dù có ngã xuống cũng không đau.
Vì cú ngã này của hai người mà Thủy An Lạc cứ thế đè lên người Sở Ninh Dực, quần áo mùa hẻ mỏng manh đến mức dường như cô có thể cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể anh. Khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của Thủy An Lạc lập tức đỏ bừng. Một tay Sở Ninh Dực giữ lấy eo của cô để ngăn không cho cô đứng dậy, tay còn lại vẫn bắt lấy cằm của cô, ung dung thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô nàng.
"Ghen à?" Sở Ninh Dực nói rồi lại cắn lên môi cô một cái.
Thủy An Lạc cau mày mím môi lại, quyết định không mở miệng.
"Ghen rồi à?" Sở Ninh Dực tiếp tục nói rồi lại tiếp tục cắn.
Anh cứ như một đứa trẻ chơi thành nghiện, mỗi một câu hỏi chỉ cần Thủy An Lạc không trả lời hoặc câu trả lời không như anh mong muốn thì sẽ hỏi lại lần nữa, nhưng mỗi lần hỏi lại đều sẽ cắn cô một cái.
Anh cắn không mạnh, nhưng cảm giác tê tê từ từ dâng lên khiến người ta muốn phát điên.
Thủy An Lạc bị anh trêu trọc đến mức cả người đỏ ửng lên, trong đôi mắt to tròn lúc này đã rưng rưng ngập nước, rõ ràng đây là bộ dạng bị người ta bắt nạt mà.
Sở Ninh Dực gầm nhẹ một tiếng rồi xoay người đặt cô xuống dưới người mình, trước nay anh chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, vậy nên Sở Ninh Dực cũng không có ý định nhịn cái cảm xúc đang dâng trào này xuống.
!--Nhóm dịch: Mèo Xinh--
...