...
Hai chân của quản gia run lẩy bẩy, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
“Ngài Sở, hiện tại ngài đã không còn đường để lui nữa rồi!” Quản gia căng cứng cả người, nói.
Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi bước tới gần Phong Phong, sau đó nhỏ giọng nói thầm với anh ta: “Ông già đó còn là người sao?”
“Ông ta là yêu!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Bánh Bao Rau đang từ từ mở mắt, nhưng lại lập tức nhắm mắt lại.
Thủy An Lạc thấy anh không nói gì liền lập cập cạ cạ vào Sở Ninh Dực, khẽ nói: “Thật ra em vẫn chưa muốn chết đâu. Nếu không chúng ta trốn ở đây đi, chắc là người ta sẽ không đánh tới chỗ này đâu nhỉ.”
Vì một câu nói của Thủy An Lạc mà không khí lạnh lẽo lởn vởn xung quanh Sở Ninh Dực lập tức biến mất, anh xoa đầu cô một cái: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu.”
Hai mắt của Thủy An Lạc lập tức sáng lên, cô tuyệt đối tin tưởng ông xã nhà mình.
Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng đâu lên, quanh người anh lại lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: “Cha của tiểu Hoàng tử là ai?”
Lão quản gia cúi đầu, có vẻ như ông ta đang bối rối không biết có nên nói ra hay không.
Sở Ninh Dực cũng không nóng vội, cứ từ từ mà chờ, anh cũng không có việc gì gấp.
Lão quản gia có vẻ như cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó mới nói: “Là Phong Chính!”
“Phụt...” Suýt nữa thì đầu Kiều Nhã Nguyễn đập thẳng vào giường băng.
Phong Chính, nếu cô nhớ không nhầm thì đây chính là tên của ba Phong Phong.
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại thì gương mặt như đang táo bón của Phong Phong: “Thì ra anh còn có anh em trai cơ đấy?”
Sở Ninh Dực nghe lão quản gia nói vậy thì dường như cũng không có gì bất ngờ, trái lại mọi chuyện càng trở nên sáng tỏ hơn.
“Lúc Phong Chính tới nước M thì chỉ là một thằng nhóc làm công. Lúc đó Công chúa đi khắp nơi theo đuổi ngài Lạc. Sau này ngài Lạc kết hôn rồi Công chúa thất thểu quay về thì mới quen biết Phong Chính!”
Vậy nên Phong Chính dựa vào Công chúa mà làm giàu, thế nhưng sau đó lại cưới con gái của lão Bá tước, đúng là kịch chốn cung đình.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, vị Công chúa này cũng xui xẻo thật. Khi đó ba Lạc cưới bác của cô, Công chúa vất vả lắm mới tìm được một người có thể yêu, kết quả mang thai con của người ta xong thì người ta lại chạy đi cưới người khác.
“Thật không? Lẽ nào cưới một cô Công chúa còn không bằng cưới con gái của một Bá tước sao?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Quyền lực của nước M đều tập trung trong tay Bá tước, còn Quốc vương bệ hạ lại vì chuyện đảo Kim Cương nằm trong tay Công chúa mà ghi hận Công chúa, thế nên mới để con gái của Bá tước cướp mất Phong Chính.” Quản gia nghiến răng nghiến lợi nói.
Thủy An Lạc nghĩ, ngay cả người yêu cũng bị cướp thì đúng là không thể chấp nhận được.
“Vậy nên...” Kiều Nhã Nguyễn gãi gãi cằm: “Mẹ của Phong Phong năm đó giả vờ mang thai, sau đó ôm một đứa bé của người khác nói đây là con của ba Phong Phong. Đây chính là tình tiết ly miêu hoán chúa trong cung đình đó sao?”
“Khoan đã, khoan đã!” Thủy An Lạc đột nhiên nói: “Lẽ nào các người không cảm thấy Phong Phong với ba anh ta vô cùng giống nhau sao? Nhìn kiểu gì cũng không giống như nhặt được mà!”
Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì mọi người đều im bặt.
Ngón tay của Thủy An Lạc vẫn đang đặt bên môi. Cô dè dặt nhìn Sở Ninh Dực một cái, lẽ nào cô nói gì sai à?
“A, tôi biết rồi! Phong Phong chính là con trai của Công chúa! Là do mẹ của Phong Phong không hề mang thai. Lúc Công chúa sinh con thì chạy đến cướp! Như vậy thì kể cả ba của anh ta có nghi ngờ mà đi làm xét nghiệm DNA thì cũng vô dụng, bởi vì đây quả thật là con trai ông ta mà! Trời ơi, trong tiểu thuyết đều viết như vậy cả!”
Thủy An Lạc nghe Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì đập tay một cái với Kiều Nhã Nguyễn. Cô cũng nghĩ như vậy đấy.
...