...
Sau khi Cố Tỉ Thành đi rồi, Sở Lạc Nhất quay về nhà.
Lúc cô về, Thủy An Lạc vẫn chưa đi nghỉ mà ngồi trong phòng khách chờ cô.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi, bình thường vào lúc này ba đã bắt mẹ ngủ rồi mới phải.
“Mẹ chờ con à? Hôm nay lại tốt quá vậy?” Sở Lạc Nhất đá rơi giầy, cởi áo khoác rồi chẳng buồn xỏ dép đi trong nhà đã chạy đến ngồi bên cạnh Thủy An Lạc, ôm lấy mẹ mình.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn con gái: “Không vui à?”
“Không có ạ.” Sở Lạc Nhất ôm lấy Thủy An Lạc rồi khẽ nhắm mắt lại: “Chỉ là có chút mất mát, lần này chuyện của Đậu Nghiền vẫn chưa giải quyết được.”
“Cần gì phải phạm vào mệnh trời, có lẽ trải qua mấy trăm năm nữa chúng nó sẽ tự biến mất thôi.” Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên tay của con gái yêu: “Nếu như con đã quyết định người đó chính là cậu ta vậy con phải biết rằng, sau này những chuyện như hôm nay sẽ thường xuyên xảy ra.”
Thật ra lúc Sở Lạc Nhất tiễn Cố Tỉ Thành đi, Thủy An Lạc đã nhận ra con gái mình không vui.
“Hôm nay bọn con gặp một người cũng là vợ lính ở sân bay. Chị ấy dẫn theo một đứa bé tầm sáu, bảy tuổi đến Tây Tạng gặp ba của đứa bé ấy, nhưng mà con bé cứ ôm chân Cố Tỉ Thành rồi gọi ba, cảm giác rất đáng thương.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói.
Thủy An Lạc nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình: “Cho nên con đã nghĩ mình sau này sẽ thế nào chưa?”
Sở Lạc Nhất không trả lời, chỉ yên lặng dựa vào lòng mẹ mình.
Đúng là cô rất rất rất thích Cố Tỉ Thành, trừ ba và anh trai ra thì đó là người đàn ông quan trọng nhất của cô.
Nhưng quan trọng đến vậy liệu có đủ để chống lại nỗi sợ hãi tương lai trong cô không?
“Yêu đương là chuyện nhất thời thế nhưng kết hôn lại là chuyện cả đời! Trước đây mẹ oán trách bà ngoại con bởi vì mẹ không biết vì cái gì những người phụ nữ khác có thể chịu được sự cô đơn khi làm vợ một người lính mà bà ấy lại không làm được! Thế nhưng sau này mẹ hiểu rằng, mỗi người có định nghĩa hạnh phúc của riêng mình. Mẹ không ép các con phải sống theo những gì mẹ nghĩ, cũng không thể ép bà ngoại của con phải vì mẹ mà hy sinh hạnh phúc của bản thân.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn con gái: “Cho nên mẹ sẽ không can thiệp vào quyết định của con. Đây là con đường của riêng con, phải do con tự lựa chọn! Bây giờ con có thể nghĩ như vậy là mẹ đã rất vui rồi, việc làm vợ một người lính không phải chỉ cần dùng một chút xung động tình yêu nhất thời là có thể chống đỡ được.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn mẹ, sau đó lại dựa vào Thủy An Lạc: “Con biết rồi.”
Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về con gái: “Đi nghỉ ngơi đi! Ngày kia mẹ với ông bà ngoại của con ra ngoài chơi một chuyến.”
“Được rồi, mẹ lại bỏ rơi bọn con vì ông bà ngoại, may là con còn có ba.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, tiện kéo cả Thủy An Lạc cũng đứng dậy theo.
Thủy An Lạc nhướng mi: “Lần này cả ba của con cũng đi cùng.”
Sở Lạc Nhất vừa mới nghe vậy đã lập tức buông tay cô ra, nhàn nhạt nói: “Con lên nhà nghỉ đây.”
“Cái đồ vong ơn này.” Thủy An Lạc cười mắng một tiếng, nhìn con gái chạy lên lầu.
Thủy An Lạc thở dài, kỳ thật cô không mong con gái của mình lại làm vợ lính, nhưng làm một người mẹ thông minh, cô cũng chỉ có thể tự làm khó chính mình mà thôi.
Lúc Thủy An Lạc lên lầu, Sở Ninh Dực đang dựa vào cửa cầu thang nhìn cô: “Vui không, thích không?”
“Anh có thể im đi được rồi đấy!” Thủy An Lạc trợn mắt nhìn anh rồi lại bị Sở Ninh Dực ôm lấy. Thủy An Lạc thuận thế vùi vào lòng của Sở Ninh Dực.
“Sao anh lại dậy thế?”
“Vì không có em bên cạnh.” Sở Ninh Dực trả lời thẳng thắn, hoàn toàn lấy lòng được Thủy An Lạc rồi.
...