Chương 2557: Bé mập của riêng bánh bao rau [6]


...

Nửa đêm, trong bệnh viện.

Mặc Lộ Túc nhìn chằm chằm Tân Nhạc, chỉ là vẫn không nói gì.

Tân Nhạc ngồi bên giường nắm lấy tay của Mặc Lộ Túc. Cô vẫn nói suốt từ nãy giờ nhưng lại không hề nhìn anh.

Anh không nói một lời, chỉ nhìn cô.

Mặc Lộ Túc hơi hơi giật ngón tay của mình, có lẽ điều mà anh mong muốn thật sự rất đơn giản, chính là: Em cứ nói đi, còn anh sẽ nghe.

Cuộc đời của anh không còn chỉ là một mảnh tĩnh lặng nữa, mà cuộc đời của em cũng không còn hoang vu nữa rồi.

Một khắc bị đâm bay người đó, Mặc Lộ Túc đã nghĩ nếu như anh còn có cơ hội để tỉnh lại thì anh muốn nói với cô rằng, thật ra...

“Mặc Lộ Túc! Không cần biết anh chán ghét em thế nào nhưng mà em vẫn yêu anh, không muốn rời xa anh! Em đã nói với ba của anh rồi, từ bây giờ trở đi anh là của em! Cho nên anh cũng không được cũng không nên đuổi em đi!” Tân Nhạc nói rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sũng nước mang theo sự chờ đợi cùng vẻ thận trọng nhìn thẳng vào anh.

Ngay từ khoảnh khắc Mặc Lộ Túc nhìn vào đôi mắt ấy thì vị trí nơi trái tim của anh còn đau hơn mấy lần so với cảm giác đau đớn ở xương sườn.

“Em biết em không giỏi giang bằng Thủy An Lạc! Em không xinh đẹp bằng Kiều Nhã Nguyễn! Không tràn đầy sức sống như Kiều Nhã Nguyễn! Cô ấy theo đuổi anh lâu như vậy cũng không thành công cho nên em biết anh sẽ không thích em, nhưng mà em muốn...”

“Tân Nhạc! Em không cần thiết phải so sánh bản thân với hai người họ!” Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nói có chút vội vàng của cô, thế nhưng chỉ nói mấy chữ này cũng khiến trán anh ướt sũng mồ hôi, bởi vì ngực anh đau đến dữ dội.

Nhưng mà anh muốn nói, cũng cần phải nói.

Cô không cần phải so sánh với bất cứ ai. Thủy An Lạc có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì cái mà cô cần là Sở Ninh Dực. Còn về phần Kiều Nhã Nguyễn thì hai người họ chưa bao giờ là người trong cùng một thế giới, lại càng không thể trở thành gánh nặng của cô.

Tân Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, cô nghe được thanh âm khàn đặc của anh, hàm răng trắng tinh như muốn khảm vào khóe môi, đau đớn đến mức khiến cô khôi phục lại ý thức của mình.

Mặc Lộ Túc trở tay nắm chặt lấy bàn tay của cô rồi khẽ nhắm hai mắt lại: “Tân Nhạc, em không cần phải so sánh với bất cứ ai cả, em chính là em.” Mặc Lộ Túc nói, thế rồi hơi thở dần trở nên đều đều.

Anh ngủ rồi.

Tân Nhạc nhìn cánh tay đang bị nắm chặt của mình, nghe một câu nói cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của Mặc Lộ Túc, gương mặt ướt sũng nước mắt cuối cùng cũng có chút ý cười.

Ba mẹ Tân Nhạc biết Mặc Lộ Túc đã tỉnh lại thì rất hài lòng, nhất là mẹ Tân Nhạc, từ sáng sớm bà đã đi chợ mua xương sườn về để nấu canh cho Mặc Lộ Túc, thậm chí còn làm mấy món bổ dưỡng, ngay cả con trai ruột của bà lúc nằm viện cũng không được đãi ngộ như thế đâu.

Lúc mẹ Tân Nhạc nấu cơm thì ba Tân Nhạc còn trêu chọc vợ mình: “Lúc trước chẳng phải em hận người ta muốn chết luôn đấy sao?”

“Chuyện này khác chứ! Viện trưởng Mặc này á, muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn vẻ ngoài thì có vẻ ngoài! Mấy ngày nay đối xử với chúng ta cũng rất tốt đấy thôi! Quan trọng là anh nhìn con gái của anh đi, rõ ràng là con bé đâu có bỏ được người ta đâu!”

“Được rồi, được rồi, xem như là anh thấy rõ rồi, em là đang chọn con rể vàng, càng nhìn càng thấy thích! Mà Viện trưởng Mặc đã sớm lọt vào mắt xanh của em rồi!” Ba Tân Nhạc vừa ngó nồi canh xương sườn vừa nói.

“Nếu đổi lại là một người khác thì em thực sự không bằng lòng cho Nhạc Nhạc quay lại đâu! Thế nhưng cái cậu Viện trưởng Mặc này thì em thích thật!” Mẹ Tân nói một cách đương nhiên.

Ba Tân lắc lắc đầu: “Được, được, được, em thích là được! Đằng nào thì ngay từ hôm đầu tiên em cũng đã thích rồi! Nhanh lên, Nhạc Nhạc trông cả đêm rồi, chúng ta phải để con bé về nghỉ ngơi chứ!” Nói cho cùng thì người làm ba vẫn xót thương con gái của mình mà.

...