Chương 3599: Còn nhớ tôi không? [1]


...

Lúc Cố Tử Thành nhíu mày cầm lấy chiếc hộp, Sở Lạc Nhất nhìn anh với vẻ đáng thương.

- Sau khi Cố Tử Thành lấy đổ ra, bên trong là một vài bức ảnh, hầu hết đều là ảnh Cố Tử Thành, bên dưới còn có một lá thư đe dọa. Nhưng những cái này không phải là vấn đề mấu chốt, mấu chốt là người gửi chiếc hộp này tới.

“Khương Miêu Miêu? Đứa quái nào vậy?” Thứ lỗi cho Lữ đoàn trưởng Cổ tuy có trí nhớ tốt nhưng thật sự sẽ không chủ động ghi nhớ những kẻ qua đường thế này.

Thấy Cố Tử Thành có phản ứng như vậy, Sở Lạc Nhất cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất anh cũng không còn nhớ con nhỏ đó nữa.

“Là cái đứa mà hồi bọn em đi tập quân sự cứ gây rối mãi ấy. Lữ đoàn trưởng gì đó của các anh còn có quan hệ với cô ta, chuyện nổi tiếng thế mà anh cũng quên được à?” Sở Lạc Nhất lên tiếng nhắc nhở chứ không hề nghe ra có ý trách cứ.

Cố Tử Thành nghe cô nói xong có vẻ như cũng nhớ ra được đó là củ hành củ tỏi nào rồi.

“Ý em là chuyện này do cô ta làm?” Cố Tử Thành ngồi xuống cạnh Sở Lạc Nhất, lại lục tung cái hộp kia lên nhưng không có gì khác nữa.

“Nhẩm thủ thời gian thì có vẻ như cũng đến lúc cô ta được thả ra rồi.” Sở Lạc Nhất nghĩ, Khương Miêu Miêu cũng bị bắt được khoảng bốn năm rồi, chắc được thả ra thật rồi.

Năm đó, vì Khương Miêu Miêu mà gia đình cô ta bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng không ngờ được rằng sau khi được ra ngoài cổ ta lại không chịu làm người đàng hoàng mà tiếp tục biến chất thế này.

Cố Tử Thành day day mũi mình, cảm thấy có chút bất ngờ.

Về mặt cảm giác thì anh thấy có gì đó khá kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ chỗ nào.

“Trên thư có gì, nếu như anh dám động vào Lương Tâm Khiết, cô ta sẽ phát tán những bức ảnh này ra ngoài, sao cô ta lại biết chuyện hôm nay anh đe dọa Lương Tâm Khiết thế?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi, chiều nay họ vừa mới gặp Lương Tâm Khiết vậy mà đến tối cái này đã được gửi đến, kể cả có cùng thành phố thì cũng không thể nhanh như thế được, trừ khi có người tự mình đưa tới.

“Cố Tử Thành anh đã bao giờ bị người ta dọa sợ chưa hả. Để anh xem xem cô ta sẽ làm gì.” Cố Tử Thành cười lạnh, lại nhìn đồng hồ: “Được rồi, muộn lắm rồi em với con đi nghỉ trước đi, anh xử lý nốt chút chuyện đã.”

Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy khá lo lắng nên cô lại nhìn chiếc hộp kia một cái, cuối cùng đứng dậy dắt tay Tiểu Quỷ Quỷ đứa nhóc đi ngủ.

Sau khi Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đi rồi, Cố Tử Thành lại vào hệ thống mạng của trường tìm toàn bộ tư liệu của cô sinh viên lớp Sở Lạc Nhất. Anh dự định sáng mai sẽ đi tìm cái người tung tin đồn kia, tiện thể sẽ phê bình toàn trường một lần.

Ừ, lâu lắm rồi không dùng thân phận cậu Cố, không biết đến giờ còn tác dụng gì nữa không.

Cố Tử Thanh sắp xếp hết chuyện ngày mai phải làm xong mới vươn vai đi tắm rửa.

Chỉ có điều lúc anh ra khỏi phòng tắm lại xoắn suýt không biết nên đi ngủ bên nào, so ra anh vẫn thích ôm vợ ngủ hơn là ngủ cùng với con trai.

Nhưng anh có một dự cảm mãnh liệt là anh sẽ bị Sở Lạc Nhất đạp xuống khỏi giường, vậy nên vẫn cần cân nhắc kỹ trước một chút.

Trong lúc Cố Tử Thành đứng ngoài cửa xoắn xuýt, Sở Lạc Nhất và Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ ngon lành trong phòng mình, không hề biết người đàn ông ngoài kia đã xoắn xuýt mất bao lâu, cuối cùng vẫn chọn vào phòng con trai, chứ chuyện với vợ chắc anh vẫn phải từ từ thì hơn.

Lúc Cố Tỉ Thành tỉnh dậy, hiếm lắm mới thấy Tiểu Quỷ Quỷ được một lần ngủ nướng. Thế nên Cố Tử Thành cũng không gọi nhóc dậy mà đánh răng rửa mặt xong liền rời khỏi nhà. Anh phải giải quyết chuyện người phụ nữ kia.

...