Chương 687: Tai tiếng của sở gia [14]


...

Hôm nay cô không những nhận được sự chấp nhận của Viện trưởng Kiều mà còn hạ được cả Cố Thanh Trần nữa à?

“Đừng cười, xấu lắm.” Cố Thanh Trần đột nhiên phì cười thành tiếng, trông cô nhóc này cũng khá dễ thương đấy chứ.

Sắc mặt Thủy An Lạc khẽ biến, vươn tay đoạt lấy bát cơm trong tay Cố Thanh Trần: “Xấu thì cô đừng ăn nữa.”

Cố Thanh Trần né ra, Thủy An Lạc cũng không định thực sự muốn đoạt lại, tuy là đói muốn chết nhưng chắc chắn hôm nay họ mệt mỏi hơn cô nhiều, hẳn là đói lắm, cho nên cô sẽ không thực sự tranh miếng ăn với Cố Thanh Trần.

Sở Ninh Dực gạt cho cô gần nửa bát cơm. Thủy An Lạc cười tủm tỉm lắc đầu: “Anh ăn trước đi, trước khi đi em đã ăn một ít rồi, không đói lắm, lát nữa mọi người còn phải họp, em chờ đại tiệc hải sản của cô ấy cũng được.”

Cố Thanh Trần lần này thực sự nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc, thấy cô đứng dậy đến cạnh bình lọc nước rót nước, sau đó thấy một tay cô đặt lên vùng dạ dày của mình.

Cô nghĩ, cô đã hiểu tại sao anh họ lại bỏ qua một Lâm Thiến Thần tốt hơn Thủy An Lạc rất nhiều, khăng khăng chỉ cần cô nhóc này rồi.

Thủy An Lạc đứng bên cạnh bình lọc nước uống ba ly nước xong mới rót nước quay về chỗ bọn họ.

Sở Ninh Dực đút cho cô ăn, cô mím môi lắc đầu: “Em muốn ăn hải sản cơ, em phải để bụng để ăn hải sản.”

Cố Thanh Trần hơi cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia ước ao, bọn họ đều đã qua cái tuổi yêu đương thuần khiết như vậy rồi.

Sở Ninh Dực nhíu mày, không làm khó cô nữa.

Thủy An Lạc tựa bên người Sở Ninh Dực, hai tay khẽ bưng lấy cái cốc. Nghĩ Cố Thanh Trần cũng không phải người ngoài, cô liền mở miệng nói: “Anh Sở, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ?” Sở Ninh Dực vừa ăn cơm vừa đáp lại ý bảo cô cứ nói đi.

Thủy An Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Em thanh minh trước đã, em thấy anh ấy xuất hiện ở cổng bệnh viện, sợ anh ấy đến chọc giận Viện trưởng Kiều cho nên em mới bước ra cản anh ấy lại, em không chủ động tìm anh ấy đâu!” Thủy An Lạc nhấc tay thề thốt.

“Cho nên, kết luận lại là, em vẫn gặp anh ta?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

“Em có lý do đầy đủ mà.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng, “Anh rốt cuộc có muốn nghe hay không hả?”

“Cũng chẳng muốn lắm, chẳng qua là em muốn nói thôi.” Sở Ninh Dực thẳng thừng đáp.

Thủy An Lạc cụng đầu xuống bàn, trong lòng chửi thầm anh một tiếng, sau đó mới mở miệng nói: “Em nghĩ chuyện lần này không phải do đàn anh làm đâu.” Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực biến sắc, một lần nữa mở miệng: “Nhưng anh ấy khẳng định vẫn còn muốn thứ khác, hơn nữa còn quyết tâm muốn tra bằng được chuyện này.”

Thủy An Lạc nói xong, rụt cổ lại, cô chỉ muốn nói mấy câu này thôi.

Cố Thanh Trần chép miệng: “Sao chị biết là không phải do anh ta làm, trên thế giới này, trừ anh ta ra còn ai hận Sở gia như thế nữa?”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, đàn anh nói câu đó ý muốn nói là không phải anh ấy.

Còn cô, cô chọn tin tưởng.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn. Thủy An Lạc một lần nữa rụt cổ lại làm rùa đen, không nói thêm gì nữa.

Vụ bê bối lần này tuy đã được giải quyết phần nào những mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy, có lẽ thực sự không phải do Mặc Lộ Túc, nhưng tuyệt đối không thể không liên quan đến anh ta.

“Cơm của em vẫn chưa tới hả?” Sở Ninh Dực đột nhiên mở miệng, rõ ràng đã có chút bực bội.

Cố Thanh Trần trưng ra vẻ mặt vô tội, không biết là buổi tối đưa cơm thường chậm hơn à?

Thủy An Lạc thấy bọn họ cơm nước xong xuôi liền phất tay, “Hai người đi họp đi, lúc nào cơm đến thì bảo em, em xuống lấy là được.”

Cố Thanh Trần đứng dậy, gật đầu rồi mới đi.

Sở Ninh Dực cúi đầu đặt lên môi Thủy An Lạc một nụ hôn, “Mười giờ họp xong anh sẽ đưa em về.”

“Ừm.” Thủy An Lạc mỉm cười gật đầu, nhưng bờ môi còn vương chút mùi cơm của anh chỉ khiến cô cảm thấy đói hơn.

...