Chương 3314: Kết cục [12]


...

Trong từ đường?

Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật, ý hắn là cái mai rùa có khắc chữ Giáp Cốt kia ấy à, ai nói là nó có thể cải tử hoàn sinh vậy?

Lời đoán đúng là hại chết người mà.

“Lời hứa của anh đáng giá lắm à?” Sở Lạc Nhất cười giễu một tiếng, “Lại nói, nếu Long gia thật sự có năng lực cải tử hoàn sinh thì bà ngoại của mẹ tôi còn chết được chắc? Long gia còn có thể sụp đổ thành ra thế này sao? Những lời thế này mà cũng tin, IQ của anh đúng là khiến người ta thấy xót xa đấy.”

Bạch Hoành nhíu mày, “Tôi chỉ muốn món đồ bí mật trong từ đường thôi.”

“Để biến anh thành một lão yêu tinh không chết, sau đó tiếp tục đi hại chúng tôi hả?” Sở Lạc Nhất xí một tiếng, “Bạch Hoành, anh coi chúng tôi là kẻ ngốc hết hay sao?”

Sắc mặt Bạch Hoành khẽ biến. Sở Húc Ninh theo phản xạ chạm luôn vào súng của mình.

Nhưng Sở Lạc Nhất không hề để tâm, cô trườn người lên bàn nhìn thẳng vào Bạch Hoành: “Anh sống ở đây bao nhiêu năm như thế mà không có cách nào vào được nhà chính của Long gia là vì anh căn bản không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn!”

“Cô nói cái gì?” Bạch Hoành nghe thấy cô nói vậy liền đập bàn đứng dậy, “Sở Lạc Nhất, ba tôi là ai không cần cô phải chõ mồm vào.”

Sở Lạc Nhất nói xong, ngay đến Sở Lạc Duy cũng nhìn về phía cô.

Trước đây không phải mọi người đều nói hắn ta là con trai của Bạch Dạ Hàn sao?

Ông bô ném họ tới đây làm bia ngắm cũng vì nghi ngờ hắn là con trai của Bạch Dạ Hàn mà.

Sở Lạc Nhất nhún vai, “Những gì tôi nói có phải thật hay không, anh có thể đi hỏi người mẹ tốt kia của anh.”

Bạch Hoành trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất với vẻ hằn học rồi bỏ đi, bảo người canh giữ đám người bọn họ.

Sau khi Bạch Hoành đi rồi, Cố Tỉ Thành mới lên tiếng: “Sao em biết hắn ta không phải là con trai của Bạch Dạ Hàn?”

“Trước khi đến đây, ba mẹ em nói cho em biết.” Sở Lạc Nhất trưng ra vẻ mặt vô tội, đáp.

Sở Lạc Duy và Sở Lạc Ninh đưa mắt nhìn nhau, ba mẹ thế này là thiên vị, vậy mà chẳng hề nói với họ câu nào.

“Nói xem.” Sở Lạc Ninh tạm gác chuyện ba mẹ thiên vị em gái sang một bên.

“Mẹ bảo Bạch Dạ Hàn theo bà ngoại của mẹ lâu như thế, không thể không biết bí mật của nhà chính được, cho nên nếu Bạch Hoành thật sự là con trai của Bạch Dạ Hàn thì căn bản không cần phải đợi chúng ta tới đưa hắn đi, giờ xem ra chính bản thân hắn cũng bị lừa mất rồi, chậc chậc chậc, đúng là đứa trẻ đáng thương!”

“Vậy nên, Bạch Hoành rất có khả năng là con nuôi của Viên Giai Di à.” Sở Húc Ninh nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu, “Nhưng cũng chưa chắc, hoặc có thể là do Bạch Dạ Hàn vẫn chưa kịp nói gì với con trai mình thì đã bị đi lĩnh cơm hộp luôn rồi, chuyện này cũng có khả năng mà nhỉ.”

“Thế mà chị còn bảo hắn ta đi hỏi?” Kiều Vi Nhã trừng mắt hỏi Sở Lạc Nhất.

“Ba chị nói rồi, làm gì thì làm cũng phải gây xích mích cho hai mẹ con họ. Tên Bạch Hoành này vừa nhìn đã biết vẫn luôn nghi ngờ về xuất thân của mình, nếu không cũng không đến mức bị chị nói một câu đã chạy đi như thế.” Sở Lạc Nhất càng tỏ ra vô tội hơn.

Mấy người còn lại đồng loạt im bặt.

Ba lợi dụng họ đúng là lợi dụng đến triệt để mà.

“Thế giờ ba...?”

“Chắc tới nhà lớn rồi.” Sở Lạc Nhất cảm thấy có lẽ mục đích của ba là muốn họ ở đây giữ chân Bạch Hoành, sau đó ba sẽ sắp xếp từ bên trong để vây bắt Bạch Hoành.

“Vậy nên...” Đám Sở Lạc Ninh bọn họ phải dùng tới bảy người, còn là bảy người tài giỏi để giữ chân một Bạch Hoành sao?

Có phải ba anh xem trọng tên Bạch Hoành đó quá rồi không?

Trong lúc mà họ đang nghĩ ngợi lung tung, Bạch Hoành đã đẩy một người phụ nữ vào.

Người phụ nữ đó là... Viên Giai Di.

...