Chương 1214: Đi gặp lan hinh [6]


...

“Không qua được thì có tác dụng gì nữa chứ?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, tức giận nói.

“Hồi đó không phải tự tin lắm sao?” Sở Ninh Dực véo mũi cô một cái rồi dẫn cô ra ngoài.

Tự tin sau khi bị đày đọa hai tháng qua thì sớm đã chẳng còn chút nào nữa rồi.

Bên ngoài, chú Sở đã ở trong xe chờ sẵn hai người.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc lên xe, hỏi qua tình hình một lượt. Chú Sở nói Sở Mặc Bạch gần đây đã quay lại công ty nên cũng không có quá nhiều việc cần giải quyết nữa.

Thủy An Lạc hơi rụt cổ lại, chắc chắn ba chồng cô đang hận sao không bóp chết cô đi cho rồi đây.

“Lan Hinh đâu? Đã được đưa về Paris chưa?” Sở Ninh Dực hỏi.

Vừa nhắc đến Lan Hinh, sắc mặt của Thủy An Lạc liền thay đổi, tuy không còn vẻ tức giận như trước kia nữa nhưng cũng rất lạnh lùng.

Nếu cô ta vẫn còn ở đây, cô cũng muốn đi gặp cô ta một lần.

“An thiếu gia nói, chờ cậu về để cậu gặp rồi sẽ đưa đi.” Chú Sở mỉm cười nói, còn về việc có thể đưa được về đến nhà hay không thì họ cũng không biết.

“Có muốn gặp không?” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc.

“Sao lại không gặp, em nghĩ chắc cô ta có nhiều điều muốn hỏi em lắm đấy.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

Đi gặp Lan Hinh à, tất nhiên là phải đi rồi.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu rồi bảo chú Sở quay xe chuyển hướng.

Vì vấn đề quốc tịch nên tạm thời Lan Hinh đang bị nhốt trong trại tạm giam, chuyện này vẫn phải nhờ An Phong Dương dựa vào quan hệ của mình để đè xuống.

Lúc Thủy An Lạc vào, thấy Lan Hinh có vẻ tiều tụy đi nhiều, trên mặt còn có cả vết thương.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực. Anh nhét hai tay trong túi, thờ ơ nói: “Không có gì đâu, anh bảo An Tam sai mấy người tới “chăm sóc” một chút ấy mà.”

Thủy An Lạc nhún vai, dù sao cô cũng chẳng thấy đồng tình gì với người phụ nữ này, ngược lại người trong bóng tối có cách xử lý của họ, cô không thấy lạ chút nào.

Lan Hinh vừa nhìn thấy Thủy An Lạc bỗng giật mình sợ hãi.

“Sao thế, không ngờ tôi vẫn còn sống hả?” Thủy An Lạc nhếch môi, ngồi xuống trước mặt Lan Hinh.

“Tôi không ngờ cô còn có thể trở về được cơ đấy.” Giọng Lan Hinh khàn đặc, chỉ cần nhìn cũng biết mấy ngày nay cô ta sống không tốt chút nào.

“Cũng phải, giờ chắc cô không mong tôi chết mà chỉ mong tôi không quay trở về được nữa thôi nhỉ.”

Hai tay Thủy An Lạc bắt vào nhau, chân cũng bắt chéo, cô dựa lưng vào ghế nhìn người trước mặt.

Sở Ninh Dực từ đầu tới cuối vẫn chỉ ngồi cạnh cô cúi đầu nghịch điện thoại, có vẻ như không định tham gia vào vấn đề giữa họ.

Giờ anh như vệ sĩ của bà xã nhà mình, địa vị tuy bị hạ xuống, nhưng anh vẫn thấy rất hài lòng.

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, hài lòng nhìn bà xã nhà mình đang trong vai chị đại, ít nhất không phải bánh bao chay là được rồi.

“Thủy An Lạc, quả nhiên cô đánh một ván bài hay đấy, có chuyện thì né đi, để bao nhiêu người vì cô mà tốn công tốn sức như thế.” Lan Hinh cười ha hả, xen lẫn cả sự trào phúng.

Thủy An Lạc khẽ gõ ngón tay lên mu bàn tay, “Tôi đang đợi cô phản kích đấy, nhưng tôi không ngờ cô lại dùng cách ngu xuẩn như vậy.” Thủy An Lạc nói rồi hơi rướn lên, cố chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn chống cằm, “Chắc cô không ngờ tới đâu nhỉ, cô làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cuối cùng người tung tin ra lại là tôi.”

“Cô!!!” Đồng tử của Lan Hinh bỗng chốc giãn ra. Cô ta nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.

Thủy An Lạc nhếch môi: “Nhưng biểu hiện của cô khiến tôi thật thất vọng. Tôi chỉ tung tin ra thôi cô liền hấp tấp tiến hành bước tiếp theo. Cô không nghĩ tới việc, nếu tin này không phải là do cô tung ra thì sẽ có bao nhiêu chuyện cô không thể khống chế được à?”

...