...
“Để sau này anh ấy đối xử tệ với em thì em sẽ cho anh ấy đọc!” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.
Mân Hinh bỗng bật cười. Cô xoa đầu Thủy An Lạc: “Ngốc ạ, nếu đã không để ý đến em rồi thì sao lại quan tâm chuyện em đã phải trải qua những gì chứ?"
Ớ...
Thủy An Lạc ngẩng đầu, hình như đúng là thế thật.
“Em mặc kệ, đây là do anh ấy nợ em!” Thủy An Lạc tức giận nói, sau đó lại tiếp tục sấy quyển nhật ký của mình.
***
Dưới lầu.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực cùng nhìn lên trên lầu.
“Chuyện gì thế?” Lại còn khóa trái cửa luôn chứ.
Nhưng càng như thế thì Sở Ninh Dực lại càng tò mò về thứ cô cầm trong tay, chỉ là một bản thỏa thuận ly hôn thôi mà, đâu phải anh chưa từng nhìn thấy mà cô lại có vẻ căng thẳng như thế?
“Lần này Lan Hinh quay lại chắc chắn là cô ta đã có chuẩn bị. Cậu định thế nào đây?” An Phong Dương nghe thấy tiếng công chúa nhà mình ọ ẹ trong nôi, vội vàng đứng dậy bước qua.
Còn Tiểu Bảo Bối chắc vẫn đang bị sợ, cho nên dù đang ngủ nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
“Dùng cách tương kế tựu kế thì chắc chắn là không được rồi, cô ta đã có phòng bị nên phải dùng cách khác thôi. Nhưng có thể xác định được rằng cô ta đang có mặt ở thành phố A là tốt rồi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa day day trán của mình: “Quan trọng là còn một Long Nhược Sơ nữa.”
Nhắc đến Long Nhược Sơ, An Phong Dương lại nhìn quanh bốn phía: “Lạc Hiên đi rồi à?”
“Lạc Hiên có tới đây sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Đúng thế, là anh ta đưa Lạc Lạc ra ngoài mà, nhưng không biết là đi từ lúc nào nữa?” An Phong Dương càng thấy tò mò tợn.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn trần nhà, là anh ta đưa Thủy An Lạc ra ngoài sao?
Chẳng lẽ vì cắn rứt lương tâm?
Hiện tại, Sở Ninh Dực hoàn toàn chẳng có một tí hảo cảm nào với Lạc Hiên cả.
Kẻ điên đang nằm dưới đất dường như đã hoàn toàn tắt thở. Sở Ninh Dực bước qua rồi ngồi xổm xuống bên cạnh. Anh nhìn vết móng rồng trên xương quai xanh của cậu ta, lại nhìn những chỗ khác trên người, nhưng lại không thấy vết sẹo nào nữa cả.
“Lát nữa tôi cho người mang tới đài hỏa táng thiêu sạch.” An Phong Dương trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực lắc đầu: “Vẫn dùng làm quân cờ được, thiêu đi thì hơi phí! Để tôi bảo chú Sở mang tới nhà xác, chắc Lan Hinh sẽ không bỏ qua một bộ thi thể có giá trị lợi dụng cao thế này đâu.”
An Phong Dương cẩn thận nghĩ về những lời Sở Ninh Dực vừa nói, sau đó gật đầu lên tiếng: “Cũng là một cách hay.”
Sở Ninh Dực lấy di động chụp lại vài bức ảnh, nhất là vết móng rồng trên xương quai xanh, chụp xong thì gửi cho Lạc Hiên kèm thêm một câu: Chắc anh quên vài chứng cứ.
Sở Ninh Dực gửi xong liền xóa hình, sau đó đứng dậy ôm lấy Tiểu Bảo Bối vừa bị ác mộng làm cho tỉnh ngủ.
Tiểu Bảo Bối khóc toáng lên, ba có dỗ thế nào cu cậu cũng không chịu nín, bàn tay nhỏ xíu còn túm chặt áo của ba, đôi mắt của nhóc vẫn nhắm chặt nhưng nước mắt lại tuôn rơi không ngừng.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ sau lưng của nhóc. Lúc này anh lại càng cảm thấy căm hận Lan Hinh hơn.
Lần này, anh nhất định sẽ không tha cho cô ta nữa đâu.
Thủy An Lạc nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối thì vội vàng chạy xuống, lo lắng hỏi: “Làm sao thế?”
“Mơ thấy ác mộng, chắc là do hồi nãy bị dọa sợ.” Sở Ninh Dực nói rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn lền đầu của con trai.
Tiểu Bảo Bối khóc rất to, Thủy An Lạc cũng không dám đón lấy nhóc.
Tiểu Bảo Bối khóc đến mệt thì lại tựa đầu vào vai ba rồi từ từ thiếp đi.
Kỳ thực lúc nhóc tỉnh dậy, thấy có cháy nhưng không hề khóc, chắc đến giờ cu cậu mới phản ứng lại được cho nên mới khóc mãi không ngừng thế này.
...