...
Thủy An Lạc khoác áo blouse trắng lên vai, quay lại nhìn Mặc phu nhân đang trong cơn kích động.
Bà đứng dậy đi qua bàn, nắm lấy cổ tay Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc cau mày muốn hất ra.
“Bác gái, bác đang làm gì vậy?”
“Lạc Lạc, bác biết đây là một yêu cầu quá đáng, nhưng nó thật sự chỉ nghe lời cháu thôi.” Mặc phu nhân tỏ ra đau buồn vì lo lắng cho con trai mình.
Cùng là người làm mẹ, khi thấy dáng vẻ này của Mặc phu nhân, Thủy An Lạc nhất thời cũng không thể khiên cưỡng nói lời từ chối bà được.
“Bác gái, những lời này cháu đều đã nói cả rồi, nhưng anh ấy không nghe cháu, anh ấy...”
“Sáng ngày hôm nay, rất nhiều công ty truyền thông đã cùng đưa tin, Chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Sở Thị mê cờ bạc hơn mạng sống của mình, từng kéo đổ cả tập đoàn Sở Thị...”
Trên tivi của quán cafe truyền ra giọng nói rõ ràng rành mạch của một phóng viên.
Thủy An Lạc bỗng quay phắt lại, đồng thời đã bỏ lỡ ánh mắt của Mặc phu nhân.
“Về vấn đề cổ phiếu của tập đoàn Sở Thị đang bắt đầu rớt giá, là vì có người đã lấy danh nghĩa của Sở Thị ra để đánh cược, chính vì lẽ đó nên niềm tin của mọi người về Sở Thị đã bị giảm sút nghiêm trọng...”
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Sở Ninh Dực đang được chú Sở và vệ sĩ hộ tống vào tập đoàn Sở Thị.
Anh vẫn đứng thẳng người, không nhìn rõ mặt, nhưng Thủy An Lạc có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của anh lúc này đang khó coi đến thế nào.
Đánh bạc là chuyện không chấp nhận được ở bất cứ nơi nào trong đất nước này, hậu quả của nó là đã khiến không biết bao gia đình tan cửa nát nhà.
Vậy nên, tất cả những gì mà dính tới điều này đều sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người, vào lúc này có giải thích thế nào cũng chỉ tốn công vô ích.
Mặc phu nhân thu lại sự khác thường trên gương mặt mình rồi lại bước tới trước mặt Thủy An Lạc, “Lạc Lạc à, cháu cũng thấy rồi đấy, nếu cứ tiếp tục truy cứu chuyện này, có lẽ người thật sự bị liên lụy chỉ có thể là đám người Ninh Dực mà thôi.”
Ánh mắt Thủy An Lạc trở nên kiên định hơn, cô vừa đi ra ngoài vừa nói, “Cháu sẽ nói chuyện với anh ấy.” Nhưng không phải là để nói về chuyện quá khứ, cô chỉ muốn hỏi tại sao anh ấy phải làm như vậy?
Mặc phu nhân nhìn Thủy An Lạc rời đi, bỗng lớn tiếng nói: “Lạc Lạc, cháu nhất định phải cản nó lại.” Nói rồi khóe miệng bà ta nhếch lên, vốn còn tưởng rằng sẽ còn phải tốn lời với cô, không ngờ lại có thể nhanh chóng thuyết phục được như vậy.
Sau khi Mặc phu nhân ra ngoài, tài xế liền mở cửa xe cho bà ta.
“Phu nhân, tổng giám đốc vừa gọi cho bà.”
“Tôi biết rồi.”
Mặc phu nhân cầm điện thoại nghe: “Phải, em đã nói chuyện với cô Thủy rồi, yên tâm đi, nhất định Lộ Túc sẽ tiếp tục điều tra chuyện này. Tới lúc đó nó sẽ biết mẹ nó bị người nhà Sở gia hại chết như thế nào.”
Sau khi Mặc phu nhân nói chuyện với Mặc Doãn xong, ánh mắt bà ta hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mặc Doãn muốn Mặc Lộ Túc tiếp tục điều tra, vì ông ta luôn tin chắc rằng An Tâm là bị Kiều Tuệ Hòa hại chết, ông ta muốn Mặc Lộ Túc đối địch với Sở gia.
Nhưng sao bà ta có thể để Mặc Lộ Túc điều tra tiếp được. Một khi sự thật năm ấy bị lộ ra, vậy mọi nỗ lực của bà ta trong bao nhiêu năm qua chẳng phải đều sẽ thành công cốc hết sao.
Thế nên, bà ta chủ động nói với Mặc Doãn rằng chỉ cần để Thủy An Lạc ngăn cản Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc nhất định sẽ tiếp tục điều tra, nên hãy để bà ta đi tìm gặp cô.
Những những điều mà bà ta nói với cô thì lại hoàn toàn ngược lại.
Thủy An Lạc quay trở lại bệnh viện. Sau khi nhận được tin Kiều Tuệ Hòa đã qua cơn nguy hiểm và được đưa vào phòng bệnh, cô mới thấy yên tâm trở lại phòng làm việc của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Sở Ninh Dực. Nhưng cô chờ mãi vẫn chẳng thấy ai nhấc máy cả.
Mãi đến khi cô gọi đến cuộc thứ năm mới có người nghe máy.
“Sở Ninh Dực...” Thủy An Lạc lo lắng nói.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đang họp, cậu ấy bảo tôi báo lại với cô, xin cô đừng lo lắng.” Chú Sở ở đầu dây bên kia nói.
Thủy An Lạc ngồi xuống bật máy tính lên, nhìn đống bê bối của Sở Thị hiện trên màn hình, sao cô có thể không lo lắng được.
...