...
Thủy An Lạc chớp mắt, mắt tím trong đêm lập lòe ánh sáng.
Trên môi cô là cánh môi lạnh mỏng của anh. Cô nghe lời từ từ khép mắt lại, tay ôm chặt lấy cổ Sở Ninh Dực, chìm đắm trong nụ hôn của anh.
Bỗng mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, như thể không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào trên thế gian này nữa.
Đầu Thủy An Lạc có chút váng vất, nhưng lại khôi phục lại trạng thái bình thường vì người đàn ông đang trên người mình.
Nụ hôn vừa kết thúc, gương mặt xinh đẹp của cô đã bắt đầu đỏ lên. Sở Ninh Dực khẽ cười, lại bị Thủy An Lạc giơ tay đánh một cái.
“Nếu không phải vẫn còn chuyện phải làm, anh thật sự muốn “xử” em luôn cho rồi.” Sở Ninh Dực nói xong lại đặt một nụ hôn nữa lên môi cô.
Thủy An Lạc hơi sững ra, giữa hai chân là nơi nào đó đang nóng rực của anh, đàn ông đều thế này cả, chẳng lẽ không thể nhịn lại được à?
Thủy An Lạc hơi mím môi, hai chân khẽ cạ vào hai đùi của anh, khiến Sở Ninh Dực phải hít một hơi lạnh, sau đó nắm lấy hai cái chân không yên phận của cô, “Biết điều chút đi, không đủ thời gian, nếu không xem bản thiếu gia đây xử lý em thế nào.”
Lỡ đang làm dở một nửa lại bị ngắt quãng thì còn khổ hơn ấy. Thế thì anh thà không bắt đầu còn hơn.
Thủy An Lạc khẽ bật cười, “Còn năm mươi phút nữa mới đóng đảo.”
“Em nghĩ năm mươi phút có đủ không hả?” Sở Ninh Dực khẽ nói vào tai cô, giọng điệu mờ ám khiến Thủy An Lạc không khỏi run lên.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc muốn khóc không ra nước mắt, tại sao lần nào trêu anh anh cũng đều có thể trêu ngược lại cô vậy?
Những nghĩ tới mức độ giày vò của anh từ trước tới giờ, năm mươi phút hình như đúng là không đủ thật.
Thủy An Lạc đảo mắt hai vòng, sau đó liền lật người bò thẳng lên người anh. Sở Ninh Dực liền tóm lấy chăn bao chặt lấy cô, dù cô vẫn đang mặc đồ ngủ.
Tuy anh không tìm thấy camera trong căn phòng này, nhưng trong tiềm thức, anh vẫn không muốn bất cứ thứ gì, thậm chí là cả không khí được trông thấy dáng vẻ của cô ban đêm.
Ngón tay thon dày của Thủy An Lạc khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, rồi lại thì thầm gì đó bên tai Sở Ninh Dực.
Vì cô thường ở trong bệnh viện nên trên người luôn quẩn quanh mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ, không quá nồng nên cũng không gây cảm giác khó chịu.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu hôn lên môi cô, tay đặt lên eo Thủy An Lạc, bắt đầu có hành động xấu.
Váy bị tốc lên tới tận eo, Thủy An Lạc vùi vào ngực anh khẽ bật cười, “Anh hết thời gian rồi.”
Sở Ninh Dực cau mày, “Không có thơi gian cũng phải thỏa mãn yêu cầu của vợ chứ, không phải sao? Dù sao vợ thân là cô gái hai lăm nhưng cơ thể cũng như ba mươi mà.”
Cơ thể ba mươi?
Thủy An Lạc sững người, một câu xộc thẳng lên não: Phụ nữ ba mươi, như lang như hổ.
Thủy An Lạc cúi đầu, vạch cổ áo anh ra, sau đó cúi xuống để lại một vết răng sâu hoắm.
“Này, không phải bản thiếu gia đang thỏa mãn em rồi đấy sao? Sao lại động khẩu thế hả?” Nói rồi anh lật người đè cô xuống, nhìn chung thì anh vẫn thích tư thế này hơn.
Mười hai giờ đúng, Thủy An Lạc lơ mơ nghe thấy tiếng động trên bầu trời. Người đàn ông trên người cô vẫn đang ôm chặt lấy cô, lúc định rời ra lại bị Thủy An Lạc kéo lại.
“Kỳ an toàn.” Cô thấp giọng nói, nhưng âm thanh lại vì cố khắc chế tiếng rên trong họng mà trở nên khàn khàn.
Cả cơ thể Sở Ninh Dực bỗng căng lên, lúc âm thanh trên trời biến mất, anh liền trút bỏ hết tất cả “nhiệt huyết” của mình.
“Đóng đảo rồi à?” Giọng Thủy An Lạc run run.
Sở Ninh Dực yêu thương hôn lên vùng trán đã đẫm mồ hôi của cô, rồi lại khẽ ra khỏi người cô, “Đóng đảo rồi, kịch hay cũng bắt đầu rồi đây.”
...