...
Sau đó, Thủy An Lạc phát hiện, vừa bước vào nhà là đã không còn việc của cô nữa rồi.
Bọn họ nói gì, cô nghe không hiểu nổi một câu.
Sở Ninh Dực thuật lại hết mọi chuyện cho Bob nghe, sau đó anh ta cầm hết tài liệu đi.
Sau khi Bob đi rồi, Sở Ninh Dực mới đi ăn cơm với Thủy An Lạc.
“Anh ta nói sao, có phần thắng không?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng hỏi.
“Cuộc thi cấp bốn sắp bắt đầu rồi đấy nhỉ?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng nói qua chuyện khác.
Thủy An Lạc: “...”
Đây không phải là đề tài hay ho gì.
Sở Ninh Dực nhìn cô nàng đang cúi đầu ăn cơm, biết ngay là cô chưa chuẩn bị gì cả.
Thủy An Lạc vừa ăn cơm, vừa đảo mắt, suy nghĩ một lúc lại ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực nói: “Nếu em qua được kỳ thi cấp bốn thì anh đồng ý với em một chuyện nhé.”
“Qua được rồi nói.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp.
“Anh đồng ý đi thì em mới có động lực.” Thủy An Lạc nhanh nhảu.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô. Thấy Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu, anh suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Được rồi.”
“Hứa rồi đấy nhé.” Thủy An Lạc giơ tay ra muốn ngoắc tay với anh.
Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc liền kéo luôn ngón tay anh ngoắc vào ngón tay mình, “Nói rồi đấy, em mà qua được bài thi cấp bốn thì anh phải đồng ý với em một chuyện.” Thủy An Lạc nói xong, cuối cùng mới chịu hài lòng ăn cơm.
Sở Ninh Dực: “...”
Tại sao anh lại có cảm giác mình bị gài bẫy thế này?
Chuyện luật sư đã giải quyết xong, chuyện chứng cứ cũng đã đầy đủ, hiện giờ Thủy An Lạc chỉ còn chờ phiên tòa được mở ra.
Sau bữa tối, Tiểu Bảo Bối quấn quít lấy mẹ ngồi dưới đất chơi súng đồ chơi. Sở Ninh Dực cùng Hắc Long ngồi xem ti vi.
Thủy An Lạc cứ nhìn Hắc Long, rồi lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa đành phải hỏi: “Bob nói, Hắc Long đã cứu mạng anh ta.”
“Ừ.” Sở Ninh Dực vươn tay vuốt ve đầu Hắc Long. Lúc trước anh để Hắc Long ở ngoài là vì sợ Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối sợ, nhưng đúng là anh đã lo nghĩ nhiều quá rồi.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, sống lưng Hắc Long thẳng tắp, giống như đang ở trong quân đội vậy.
“Kỳ thực em nghĩ em hỏi như thế chính là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, anh Sở, anh thật sự không phải chờ em hỏi rõ ra khỏi miệng thế đâu.”
Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng có ý nói: Em đã hỏi đâu!
Đồ đàn ông kiêu ngạo!
“Lần trước anh ta đến thành phố A, lạc đường trong núi, là Hắc Long cứu anh ta ra ngoài.” Sở Ninh Dực chỉ nói sơ qua.
Thảo nào lúc anh ta nhìn thấy Hắc Long lại kích động như vậy.
“Không biết anh em với Cố Thanh Trần thế nào rồi nhỉ?” Thủy An Lạc thở dài. Cô vẫn nên ngoan ngoãn chờ phiên tòa được mở, sau đó vùi đầu vào học cho tốt đi thôi. Dù sao thì cái thánh chỉ bỏ trống này của Sở tổng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được đâu.
***
Ngày mở phiên tòa xét xử Lý Tử là một ngày tiết trời rất đẹp.
Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đã đến từ sớm, nhưng Cố Thanh Trần còn đến sớm hơn cả họ.
Tâm trạng của Lý Tử rất tốt, như thể không hề để ý đến chuyện này chút nào, chỉ lẳng lặng chờ tòa phán xử.
Người đến tham dự phiên tòa không nhiều lắm. Thủy An Lạc ngồi đằng trước, vẫn liếc nhìn về phía Cố Thanh Trần ở phía sau đang ngồi lạc lõng một mình, trên người toát ra một sự thê lương mà Thủy An Lạc chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Chắc chắn cô ấy rất yêu người đàn ông tên Lý Hạo kia.
“Nhìn gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi, sau đó nhìn theo ánh mắt của cô, “Đó là... Cố Thanh Trần?”
Thủy An Lạc gật đầu, “Anh trai của sư phụ tao là chồng chưa cưới của cô ấy, nhưng mà anh ấy mất lâu rồi.”
“Sao tao lại thấy ánh mắt cô ấy nhìn anh Lý Tử cứ sai sai thế nào ấy nhỉ, không phải là thích anh ấy đấy chứ?” Kiều Nhã Nguyễn khẽ nói.
...