...
Mặt Thủy An Lạc đỏ bừng lên, không biết là do bị ngượng, hay tại ụp mặt vào gối nên ngạt thở nữa.
Sau khi Sở Ninh Dực thay quần áo xong liền quay lại nhìn cô gái vẫn đang chôn đầu dưới gối kia: "Em mau dậy đi, chẳng phải Kiều Nhã Nguyễn sắp tới rồi à?"
Thủy An Lạc lập tức thò cái đầu đà điểu của mình ra ngoài, suýt chút nữa thì cô quên béng mất chuyện này.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi rồi vội vàng đứng dậy nhảy xuống giường. Lúc hai chân vừa chạm xuống đất cô không nhịn được mà hít một hơi lạnh. Đúng lúc đó Sở Ninh Dực bước tới, đưa tay đỡ lấy cô.
"Không sao chứ?"
Nhưng câu hỏi này của anh chỉ nhận lại được một ánh mắt tức giận của Thủy An Lạc.
Sở Ninh Dực nhướng mày không để ý đến nữa, mặc áo khoác xong anh cúi đầu nhìn cục cưng nhỏ xíu chỉ biết gây phiền phức cho mình, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của nhóc rồi mới xoay người rời đi.
Thủy An Lạc quay lại phòng ngủ của mình, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong. Lúc xuống lầu cô đã thấy thím Vu hâm lại thức ăn sáng đến lần thứ mấy rồi.
"Chào buổi sáng thím Vu!" Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì cảm thấy hình như không đúng lắm. Hôm qua cô vừa mới bị thím Vu chơi một vố xong, thế nên Thủy An Lạc quyết định nguyên ngày hôm nay cô sẽ tuyệt giao với thím Vu.
Thím Vu cười ha hả không thèm để ý chuyện Thủy An Lạc đang tức giận. Bà tự có chừng mực của mình, biết chuyện nào có thể làm, chuyện nào thì không.
"Đến ăn sáng đi." Sở Ninh Dực gọi cô.
Thủy An Lạc nhảy qua rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực. Bữa sáng trên bàn tuy đơn giản nhưng lại có toàn món cô thích, nào là trứng luộc này, cháo, và cả dưa muối nữa.
Thôi kệ, nể tình bữa sáng này nên thôi cô không để bụng chuyện kia nữa vậy.
"Chiều em muốn ra ngoài đi mua sắm với Lão Phật Gia, có được không?" Thủy An Lạc vừa ăn vừa hỏi.
Sở Ninh Dực cau mày: "Không phải vừa mới mua cả đống rồi đấy à?"
"Sao giống nhau được, trước giờ mỗi lần đổi mùa bọn em đều đi mua sắm chung với nhau cả mà."
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay mình: "Trước sáu giờ phải về!"
"Tuân lệnh!" Thủy An Lạc cười híp mắt nói, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Ăn sáng xong Sở Ninh Dực phải đi làm. Thủy An Lạc lên lầu sắp xếp lại đồ đạc rồi tiện tay lấy toàn bộ quà của Kiều Nhã Nguyễn ra, cũng phải được đầy một cái vali nhỏ.
Chú Sở đã đợi sẵn ở dưới nhà. Sở Ninh Dực mở cửa bước lên xe liền hỏi: "Chuyện thế nào rồi?"
"Mặc thiếu gia giờ vẫn đang ở trong nhà, không hề ra ngoài lấy nửa bước." Sáng nay chú Sở cũng cố tình ghé qua đó xem tình hình thế nào.
"Phía bên Mặc Doãn có động tĩnh gì không?" Mặc Doãn - ba của Mặc Lộ Túc, cũng từng là chú của anh.
"Không, gần đây Mặc tổng ở nước ngoài, vẫn chưa về nước. Đợt trước lúc cậu không có ở dây, Mặc phu nhân có tới tìm Mặc thiếu gia một lần, nhưng hình như cũng ra về trong khó chịu."
"Mặc... phu nhân?" Sở Ninh Dực tựa lưng vào ghế ngồi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đó cũng là một nhân vật ghê gớm đấy."
"Thiếu gia..."
"Không có gì, đi thôi, tới công ty." Sở Ninh Dực nói xong liền khép hai mắt lại, muốn tranh thủ chợp mắt trên xe một lúc.
Thủy An Lạc còn chưa thu dọn đồ xong thì Kiều Nhã Nguyễn đã đến. Vì lúc trước cô từng tới đây rồi, hơn nữa Thủy An Lạc cũng đã dặn lại với ban quản lý tòa nhà, thế nên Kiều Nhã Nguyễn vừa đến là có thể được vào luôn.
"Thiếu phu nhân, cô Kiều đến rồi." Thím Vu ở dưới lầu gọi với lên một tiếng.
"Lão Phật Gia, mày lên đây đi, tao đang dở tay một chút!" Thủy An Lạc cũng lớn tiếng nói vọng từ trên lầu xuống, sau đó lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Kiều Nhã Nguyễn chào hỏi thím Vu xong mới nhấc chân bước lên lầu.
Thủy An Lạc quăng đồ đầy ra đất. Kiều Nhã Nguyễn bước vào phải nhảy nhảy mấy cái mới nhảy được đến mép giường: "Mày đang làm cái gì thế, bày hàng vỉa hè à?"
"Mang từ Provence về đấy, mấy cái này là mẹ tao gửi cho mày, còn đây là tao mua cho mày, đúng là chị em tốt chưa!" Thủy An Lạc vừa nói vừa đặt tay lên đầu Kiều Nhã Nguyễn vỗ vỗ.
...