...
Kiều Tuệ Hòa thấy khó hiểu quay qua nhìn cô: “Học tập?”
“Cũng không phải, cháu muốn dùng nó để nói chuyện với Lương Khiêm.” Thủy An Lạc trả lời bà.
Chân mày của Kiều Tuệ Hòa càng nhăn chặt lại, nhưng hình như vì cạn kiệt thể lực không thể chống đỡ nổi nữa nên bà ngồi luôn xuống băng ghế ngoài hành lang, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc vẫn đang đứng cạnh mình.
“Nhỡ đâu lại chọc thằng bé kích động, hậu quả này...”
Thủy An Lạc hơi mím môi: “Cháu biết, nhưng thưa Viện trưởng, giờ tim thằng bé cũng bị vỡ mất rồi, nếu lại có những biến chứng khác nữa, chẳng phải hậu quả vẫn sẽ như nhau sao?”
Có vẻ như Kiều Tuệ Hòa cũng đang nghĩ tới chuyện này.
“Cô phải nghĩ cho kỹ vào, giữa việc thằng bé tự chết và bị kích động dẫn đến tử vong là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đến lúc đó có khi cô thật sự phải cởi bỏ bộ quần áo này đấy.”
Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói chuyện này với Thủy An Lạc. Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Tuệ Hòa có thể dùng thái độ nghiêm túc mà nói chuyện với cô, hoàn toàn không hề xen lẫn chút định kiến riêng nào.
Thủy An Lạc vặn xoắn hai bàn tay vào nhau, rõ ràng là cô cũng đang xoắn xuýt về chuyện này, dẫu sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người.
“Ninh Dực nói, bất cứ chuyện gì chỉ cần có năm mươi phần trăm thành công cũng đáng giá để làm hơn so với chuyện không có phần trăm nào!” Thủy An Lạc trầm giọng lên tiếng trả lời: “Viện trưởng, cháu có thể ký cam kết chịu rủi ro. Một mình cháu sẽ đứng ra chịu trách nhiệm về việc này.”
Kiều Tuệ Hòa chăm chú nhìn Thủy An Lạc. Bà dường như thấy được bản thân mình lúc còn là bác sĩ thực tập năm xưa.
Nhưng khi ấy chẳng có ai ở bên ủng hộ bà cả, chỉ có người tới làm khó bà. Bà bước được đến ngày hôm nay đều dựa vào chính mình cả.
Ít nhất sau lưng Thủy An Lạc còn có một Sở Ninh Dực.
Kiều Tuệ Hòa không trả lời cô, mà lại hỏi một vấn đề khác: “Cô xem trọng cơ hội tôi cho cô đến vậy sao? Cô để tâm đến Ninh Dực đến thế cơ à?”
Thủy An Lạc khẽ động, sau đó lại cúi đầu nghĩ về vấn đề này: “Cháu rất coi trọng cơ hội lần này, vì ngoài cơ hội này ra, bà sẽ không cho cháu cơ hội nào khác nữa. Nói theo kiểu vĩ đại không vụ lợi thì cháu thấy trước khi mỗi sinh mạng mất đi đều đáng được cố gắng bảo vệ. Nói hơi ích kỷ một chút thì, cháu đang chiến đấu với chính mình, cháu muốn cố gắng một lần.”
Kiều Tuệ Hòa khẽ gật đầu, sau đó chống xuống thành ghế đứng dậy: “Vậy thì cứ làm đi!”
Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng của người vẫn luôn cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ kia, cô không ngờ Kiều Tuệ Hòa sẽ đồng ý một cách đơn giản như vậy.
Vì nhóc mập vừa phẫu thuật xong nên cần phải tĩnh dưỡng. Thủy An Lạc liền tạm gác việc nói chuyện thằng bé sang một bên.
Nhưng mỗi lần cô tới phòng bệnh kiểm tra định kỳ cho thằng nhóc thì lại không thể tránh được việc phải đấu khẩu với hai người ba người mẹ ngu ngốc của thằng bé một hồi.
Việc này khiến mỗi lần Thủy An Lạc về đến nhà nhìn thấy con trai mình là lại xúc động, nhìn bảo bối nhà cô mà xem, nghe lời biết chừng nào.
Thủy An Lạc tính thời gian, đã hơn một tuần không thấy Lão Phật Gia đâu rồi. Tiểu Bảo Bối lúc này không cần ai đỡ cũng có thể đứng được hơn mười giây. Có điều mỗi lần trông thấy daddy là thằng bé không chịu đứng yên nữa mà cứ thích làm cái giá trang trí bám vào chân ba cơ, ôm mãi không chịu buông luôn.
Thủy An Lạc cơm nước xong xuôi liền ngồi xuống thảm trong phòng khách, rồi lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ, trên đó là kế hoạch tác chiến cho ngày mai.
“Này, mai anh thật sự có thể đưa ba mẹ nhóc mập kia đi được à? Em cần họ biết mất một tuần cơ.” Thủy An Lạc cắn bút hỏi.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Yên tâm, mai anh sẽ bảo chú Sở đưa họ tới trường đại học, tìm cho họ một giáo sư già để dạy họ đạo làm ba mẹ.”
“Phụt...” Thủy An Lạc không nhịn nổi mà phun hết cả ra, cô nuốt nước bọt nói với vẻ không chắc chắn: “Vị giáo sư... già đó bao nhiêu tuổi cơ?”
...