...
Cố Tỉ Thành trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất, bước tới ôm cô hôn mạnh một cái rồi mới buông ra, “Anh đi làm báo cáo trước đã, lát nữa sẽ đưa em đi ăn món ngon.”
Sở Lạc Nhất cười ha ha trêu chọc anh lần nữa. Cố Tỉ Thành nhìn cô gái lưu manh kia, đánh lên mông cô, “Lúc về không ăn cơm nữa, phải xử lý em.”
Sở Lạc Nhất vẫn cười nhìn Cố Tỉ Thành mặc mỗi áo mỏng đi ra ngoài. Anh không thấy lạnh à?
Cố Tỉ Thành đến phòng làm việc của Sở Húc Ninh. Lúc này các đoàn trưởng khác cũng vừa báo cáo xong. Khi Cố Tỉ Thành bước vào, họ vừa rời đi.
Cố Tỉ Thành quay đầu liếc nhìn họ, bước vào nhìn Sở Húc Ninh, “Người nào người nấy vội đi đầu thai hết à?”
“Cậu không vội chắc, vợ cậu còn đang ở phòng làm việc kia kìa.” Sở Húc Ninh bật cười chế giễu.
Cố Tỉ Thành bật cười, “Đấy gọi là năng lực.” Cố Tỉ Thành nói xong, làm động tác chào kiểu quân đội với Sở Húc Ninh, “Báo cáo Lữ đoàn trưởng, huấn luyện mùa đông theo kế hoạch kéo dài mười lăm ngày, thực tế huấn luyện mười lăm ngày, tất cả các hạng mục đều đạt tiêu chuẩn, kiểm tra tất cả đều thông qua, xin chỉ thị của lãnh đạo.”
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, nhìn Cố Tỉ Thành bỏ tay xuống, “Hai ngày sắp tới đông người, cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Cố Tỉ Thành cười cười, “Thế không còn việc gì nữa thì tôi đi nhé?”
Sở Húc Ninh bật cười, “Biến đi.”
Cố Tỉ Thành đi đến cửa, quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, “Vợ tôi hai ngày nay không có việc gì chứ? Ở nhờ nhà hai người bị hai người bắt nạt à?”
Sở Húc Ninh phi cây bút trong tay tới, “Biến đi, mỗi vợ cậu là bảo bối thôi chắc, ông đây rảnh quá không có việc gì làm phải đi bắt nạt em gái mình à.”
Cố Tỉ Thành sập mạnh cửa lại, cây bút Sở Húc Ninh phi tới trúng ngay vào cánh cửa.
Cố Tỉ Thành thở dài, không nên chọc vào những người không thuận lợi về đường tình duyên.
Cố Tỉ Thành chạy về phòng làm việc của mình, run run tay, chung quy vẫn thấy lạnh.
Sở Lạc Nhất vẫn mải mê nghiên cứu mô hình của anh, dường như rất để tâm tới cái đó.
Cố Tỉ Thành bước tới ôm lấy cô, “Thích à?”
“Không, em chỉ đang nghĩ, anh đẹp trai lắm tiền à, anh nói thử xem, mấy cái mô hình của anh đủ để phát lương cho toàn quân trong lữ đoàn của anh mấy năm rồi ấy nhỉ?” Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, “Đừng mong em tặng anh, em nghèo lắm.”
Cố Tỉ Thành cười cười mắng cô một câu, đưa tay cầm lấy mô hình trong tay cô, “Cái này ấy hả, năm đó ba anh tặng để nịnh anh, tìm thợ đặt làm riêng đấy. Cả thế giới chỉ có một cái thôi, hơn nữa không đưa vào sản xuất đại trà, coi như hàng vô giá.”
“Ba anh nịnh anh á?” Sở Lạc Nhất nghĩ tới ba chồng tương lai ngầu đến tận trời của mình, cảm thấy không đáng tin lắm.
“Ba anh mà không nịnh anh thì chỉ có nước chịu trận để mẹ anh ép ly hôn thôi, dám không nịnh hả?” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt mô hình máy bay xuống, cầm một cái khác lên, “Cái này do chồng của Tây Tây tặng. Nhà cậu ta mở sân bay, không thiếu thứ này.” Cố Tỉ Thành đặt xuống rồi lại cầm cái khác lên, “Cái này của người suýt nữa thành ba dượng của anh tặng, sau này suýt nữa bị ba anh đập luôn, anh lấy trộm ra. Cái này tính ra là cái đắt nhất đấy.”
Sở Lạc Nhất: “...”
“Anh đẹp trai ơi, ý của anh là, tất cả chỗ này đều do người khác tặng à?” Sở Lạc Nhất cảm thấy anh đẹp trai lắm tiền bên cạnh mình thật là giỏi, thứ như này mà nói tặng là tặng luôn.
Cố Tỉ Thành gật gật đầu. Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi, “Anh đẹp trai, sinh nhật anh là ngày nào?”
“Sao thế, em cũng định tặng mô hình cho anh à?”
“Không, em quyết định hôm đó tạm thời chia tay với anh, chia tay theo kiểu cả đời không qua lại nữa.” Sở Lạc Nhất nói một cách rất nghiêm túc.
...