...
Bạn nhỏ Kiều Vi Nhã: “...”
Câu này bối rối quá.
“Ba tớ bận lắm.” Kiều Vi Nhã nói rất thản nhiên. Ba cô bé bận lắm, bận mọc nấm ở nhà.
Triệu Hân Hân vừa ăn vừa đi, tỏ ý không tin lắm, “Mẹ cậu là quân nhân to như thế, ba cậu bận hơn mẹ cậu nữa hả?”
Kiều Vi Nhã tiếp tục cười ngốc, bận coi mẹ bé là thần tượng mà.
Bạn nhỏ Sở Lạc Duy cả ngày duy trì vẻ mặt cả thế giới đừng đến gần mình, nhưng Kiều Vi Nhã lại rất vui vì có Triệu Hân Hân làm bạn cùng bàn. Có vẻ như hai bé có nhiều chuyện để nói lắm, nói mãi không hết.
Vì thế sắc mặt Sở Lạc Duy lại càng khó coi hơn.
Sở Vi cứ trầm lặng mãi. Cậu Hai như thế này sớm muộn gì cũng chôn nhóc mất thôi.
Buổi chiều tan học, Sở Ninh Dực tới đón lũ nhỏ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của con trai, lại nhìn Sở Vi, sau đó mới khởi động xe.
“Thời gian tới ba và mẹ con phải đi công tác, đến lúc đó thím Vu sẽ đưa mấy đứa đi học.” Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa nói.
“A, thế thì phải đi bộ rồi, xa lắm.” Kiều Vi Nhã tỏ ý bé phải đi tìm bác Ba mới được.
Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc nhìn bé, “Đã béo còn lười, một thời gian nữa cậu sẽ thành Triệu Hân Hân.”
Sở Vi: “...”
Cuối cùng thì ngoài nhóc ra, lại có thêm một người nữa trúng đạn rồi.
“Cậu mới béo ấy, ai mà không đi bộ được chứ.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng.
Sở Vi nghĩ, điểm yếu lớn nhất của Kiều Vi Nhã là khích tướng cô bé bằng cách nào cũng có tác dụng.
Ở một góc mà Kiều Vi Nhã không thấy được, Sở Lạc Duy cười rất đắc ý.
Cô ngốc này, rốt cuộc vẫn quá ngốc, quá ngây thơ.
Lần công tác này vốn là Thủy An Lạc và Tân Nhạc phải tham gia hội thảo nghiên cứu. Nhưng Sở Ninh Dực lấy lý do vợ mình cứ xểnh ra một cái là gây họa, anh dứt khoát quyết định tham dự một cuộc họp nhỏ ở chi nhánh bên Mỹ luôn.
Cho nên trong nhà tạm thời chỉ có thím Vu và ba đứa trẻ.
Ba đứa trẻ cũng bắt đầu kỷ nguyên mới, đi bộ tới trường.
Ban đầu Kiều Vi Nhã chẳng chịu đi đường cho hẳn hoi, bị Sở Lạc Duy vừa dắt tay vừa kèm kẹp mới chịu đi vào trong.
Nhưng Kiều Vi Nhã không ngờ rằng, lần này cô bé phải đi bộ tới khi em trai ra đời, đi bộ tới năm lớp hai, đi bộ tới năm lớp ba, sau đó, đi bộ tới ghế sau xe của Sở Lạc Duy.
Ngày Kiều Nhã Nguyễn sinh em bé, Kiều Vi Nhã không đi học mà ngồi ở hành lang bệnh viện nhìn ba bé đi tới đi lui như một con ruồi mất đầu vậy.
Bạn nhỏ Kiều Vi Nhã có chút thất vọng, hình như ba bé thích em trai hơn rồi.
“Cậu sốt ruột cái gì? Không thể ngồi tử tế được à?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
Phong Phong quay đầu lườm Sở Ninh Dực một cái, sau đó tiếp tục xoay vòng vòng.
Kiều Vi Nhã từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, nghịch nghịch bàn tay nhỏ, nhưng một khắc sau Sở Lạc Duy đã nắm lấy tay bé.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, phát hiện ra Sở Lạc Duy căn bản không nhìn bé. Nhưng Kiều Vi Nhã cười rồi, ít nhất còn có một người luôn bên cạnh bé.
Kiều Nhã Nguyễn sinh thường, ba tiếng sau, một bé trai mập mạp đã đến với thế giới này.
Kiều Nhã Nguyễn được đưa tới phòng hồi sức, đứa bé cũng được đưa đi cùng. Kiều Vi Nhã được Phong Phong bế, cứ nhìn chăm chăm vào bé trai mập mạp đang nằm khóc oe oe trên giường, bàn tay nhỏ của bé muốn chạm vào em trai nhưng lại không dám.
Đầu Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn ướt, nhìn Phong Phong và Kiều Vi Nhã. Lần này, cuộc đời cô viên mãn rồi.
Thủy An Lạc cúi người trêu bé trai vẫn khóc đến hết hơi kia, “Đặt tên chưa?”
“Phong Tỉ Triệt.” Phong Phong nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đầu mày khóe mắt đều lộ rõ vẻ dịu dàng.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Lần này, bất kể là Kiều Nhã Nguyễn hay Tân Nhạc, cuộc đời họ đều viên mãn rồi.
...