...
Sở tổng vĩ đại của chúng ta cũng phải sững cả người khi trông thấy người phụ nữ đang bước tới phía mình.
Mẹ Kiều ra ngoài mua cơm tối, vừa mới quay lại liền nhìn thấy Sở Ninh Dực nên dừng lại chào hỏi.
Sở Ninh Dực nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Anh khẽ gật đầu rồi mỉm cười một cách khéo léo.
Mẹ Kiều thấy anh đang nghe di động nên cũng lịch sự không quấy rầy anh nghe điện thoại nữa. Bà chỉ gật đầu chào rồi bước vào.
Sở Ninh Dực tiếp tục đi ra ngoài: “Em nghỉ ngơi đi.”
Thủy An Lạc có chút không yên lòng nhưng cũng không dám nói gì tiếp nữa, hơn nữa ngày mai còn phải cho Tiểu Bảo Bối ăn mặc thật thật đẹp để qua nhà lớn.
Sở Ninh Dực cúp máy xong liền quay đầu nhìn vào bên trong. Anh cảm thấy đau hết cả hai bên huyệt thái dương. Từ bao giờ mà anh cũng bắt đầu quản cả những chuyện tào lao này nữa vậy.
Lúc mẹ Kiều quay về phòng bệnh, Kiều Nhã Nguyễn đang gọt trái cây cho ba. Mẹ Kiều đặt đồ ăn tối xuống: “Mẹ vừa mới thấy cậu Sở bên ngoài đấy.”
Cậu Sở?
Kiều Nhã Nguyễn tò mò ngẩng đầu lên: “Sở Ninh Dực ấy ạ?”
“Ừ, mẹ thấy cậu ta đang đứng gọi điện ngoài cửa. Mẹ cũng ngại hỏi. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Mẹ Kiều mở đồ ăn tối ra rồi để Kiều Nhã Nguyễn dùng cơm trước.
“Con đi gọi điện cho Lạc Lạc hỏi xem.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cầm di động đứng lên.
“Nửa đêm rồi còn gọi cái gì nữa?” Mẹ Kiều cau mày nhưng không phản đối.
Kiều Nhã Nguyễn lo lắng sợ rằng Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đến bệnh viện, nên cuối cùng vẫn gọi qua xem sao.
Lúc này Thủy An Lạc đang đi qua đi lại trong phòng. Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong ở cùng một bệnh viện đấy, là cùng một bệnh viện đấy, cô có nên nói cho Kiều Nhã Nguyễn biết không đây?
Nhưng nếu nhỡ nói ra mà chú Kiều lại bị tức đến lên cơn nguy kịch thì cô có bị tính là tội nhân không?
Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ thì di động trên bàn đột nhiên rung lên mấy cái, cô vội vàng đi tới cầm lên, thấy màn hình di động báo người gọi tới là Kiều Nhã Nguyễn thì lập tức bấm nhận: “Lão Phật Gia!”
“Mày bị bệnh à?”
Thủy An Lạc: “...”
“Chẳng phải mày nói ưu điểm lớn nhất của tao là đần quá nên không bị bệnh đó sao?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng phản bác.
“Mẹ tao bảo gặp anh Sở nhà mày ở bệnh viện. Hơn nửa đêm rồi mà còn đến đây làm tao cứ tưởng mày lại sao nữa chứ?” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi nói.
Con nhỏ này chẳng bao giờ nghĩ tốt cho cô gì cả, người bị bệnh không phải là cô, là Phong Phong đấy nhé!
“Anh Sở ấy hả, chắc là người tình nhỏ bé nào đó của người ta bệnh cũng nên.” Thủy An Lạc nằm trên giường chậc lưỡi nói.
“Ui chà chà, anh ấy mà có tình nhân thì mày chẳng cào mặt người ta ra rồi ấy chứ.” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói, nhưng vẫn nghĩ gì đó trong lòng. Sở Ninh Dực là người lạnh lùng cỡ nào chứ, ngoại trừ Thủy An Lạc ra thì còn có ai có thể đáng giá đến mức khiến anh phải đích thân tới bệnh viện?
Tình nhân à?
Là An Phong Dương hay là... Phong Phong?
Vừa nghĩ đến cái tên cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn bất giác run lên, nhưng cũng không dám đi xác nhận lại.
“Sáng mai mày qua chỗ mẹ chồng mày hả? Thế tối về nhà mày hay thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn không dám nghĩ thêm nữa vội chuyển chủ đề.
“Có khi là ở lại bên chỗ mẹ chồng tao thôi, cơ mà buổi tối chắc là thời gian của người nhà mình cả.” Thủy An Lạc thấy Kiều Nhã Nguyễn đánh lảng sang chuyện khác thì hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng không nói gì thêm: “Anh Xinh Trai nói giờ mày là con gái nuôi của An gia luôn rồi hả?”
“Ừ.” Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, sau đó nói mấy câu với Thủy An Lạc rồi cúp máy điện thoại. Cô nói với mẹ mình: “Không có việc gì đâu, Sở tổng tới bệnh viện thăm bạn thôi.”
Mẹ Kiều gật đầu: “Con đi về trước đi, buổi tối để mẹ trông ba con cho. Ngày mai con cũng đừng tới đây làm gì, dù sao thì chiều mai ba con cũng xuất hiện rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi lại, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn ra bên ngoài.
...