...
Kiều Vi Nhã cười đắc ý, lúc này cô đang tiếp tục sửa soạn tư liệu giúp Sở Lạc Nhất. Cô còn thuận tiện còn dặn dò Sở Lạc Duy, bảo anh tìm cho một số thứ mà cô không biết, sau đó nén file lại gửi cho Sở Lạc Nhất.
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Về cơ bản thì chuyện này anh đẹp trai nhà chị làm ăn không đến nơi đến chốn rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đối phương không muốn nói chuyện với em, đồng thời còn ném cho em một chú cún.
Sở Lạc nhất ôm điện thoại, lợi dụng một người phụ nữ, thực ra cô cũng thấy việc này không nhân nghĩa lắm, nhưng nếu như thứ nhân nghĩa ấy bị Lương Tâm Khiết kia tự hủy hoại thì không có gì đáng nói nữa.
Nếu như Lương Tâm Khiết là một người phụ nữ dịu dàng đến mức đáng thương thì có lẽ cô sẽ thương đấy. Nhưng hiển nhiên Lương Tâm Khiết không phải vậy.
Sở Lạc Nhất buồn bực ném điện thoại trong tay đi, nhìn con trai đang ngủ ngon lành.
Cố Tử Thành nói, vì muốn nhanh chóng quay về, cho nên anh mới làm ra chuyện không có nguyên tắc gì kia.
Vì mẹ con cố, nhưng lại đi ngược lại với nguyên tắc đạo đức cơ bản nhất.
Cô không thể hận anh, nên mới cảm thấy ngột ngạt và bức bối.
Sở Lạc Nhất không kìm lòng được, giơ chân đạp con trai mình một cái, “Con có thứ ba rẻ rách gì vậy hả, phiền lòng chết đi được.”
Cơ thể của Tiểu Quỷ Quỷ lăn một vòng, bé quay người lại ôm chân mẹ mình, ngủ tiếp.
Thổi khỏi, nói chuyện với thằng nhóc này cũng không có tác dụng gì.
[...: Bảo bối, em về chưa? Lát nữa anh phải đi huấn luyện rồi.]
[...: Bảo bối, chuyện hôm nay anh không đúng, anh xin đảm bảo sẽ xử lý cẩn thận, tuyệt đối không để em phải lo lắng.]
......: Bảo bối, em trả lời anh một câu có được không?
Câu cuối cùng của Cố Tử Thành có vẻ hơi tủi thân.
Sở Lạc Nhất căm phẫn nghĩ, đậu mè, anh còn dám tủi thân, thế tôi tủi thân thì tôi phải làm sao?
Đang yên đang lành rước nợ đào hoa vào người.
Đến tận khi đi huấn luyện cũng không nhận được tin nhắn hồi âm của vợ mình, lòng Cố Tử Thành đau âm ỉ, sau đó, nỗi đau lòng của anh tất nhiên sẽ biến thành tim gan phèo phổi của các đội viên khác đều đau đớn.
Cấp dưới của Cố Tử Thành có một Đoàn trưởng, kết hôn đã vài năm, cuối cùng cũng kéo Cố Tử Thành đi khi các đội viên khác sắp bị huấn luyện đến tàn phế.
Hai người tìm một góc khuất không bóng người, Đoàn trưởng kia dựa vào lan can, lên tiếng hỏi, “Cãi nhau với vợ hả?”
Cố Tử Thành ngẩng đầu lên lườm anh ta một cái, không nói năng gì.
“Thôi được rồi, vừa nhìn đã biết rồi.” Đoàn trưởng kia cười cười nói, “Phụ nữ ấy mà, dỗ dành nhiều vào là được.”
“Trước đó tôi đã đi xa vài năm, lúc vợ mang bầu sinh con tôi không có mặt, cũng không có tí thông tin nào, chắc cô ấy luôn nghĩ rằng tôi đã chết rồi cũng nên.” Cố Tử Thành sờ sờ túi, không sờ thấy thuốc. Trong ba năm xa nhà, bởi vì áp lực quá lớn, anh bắt đầu hút thuốc, gần đây vì vợ con nên mới từ từ bỏ.
Đoàn trưởng kia nhìn thấy, đưa tay lấy thuốc của mình ra, đưa cho anh, “Nghiêm trọng hơn chút nhỉ, một mình có ấy sinh con, nuôi con cũng vất vả, tức giận là chuyện thường tình, dỗ dành nhiều vào.”
“Dỗ? Dỗ kiểu gì được? Cô ấy ngó còn chẳng buồn ngó nữa ấy.” Cố Tử Thành chầm thuốc, hai tay đặt lên lan can, đưa mắt nhìn ánh chiều tà ở phía xa xa.
“Cô ấy bơ cậu thì cậu không dỗ nữa à?” Đoàn trưởng kia trừng mắt nhìn anh, “Nhân lúc chưa phải huấn luyện tập trung thì dỗ cho người ta xuôi lòng đi, rảnh rỗi thì mua ít hoa, đưa cô ấy đi ăn. Có tí chuyện lãng mạn mà cậu cũng không biết làm hả, cậu tán đổ vợ kiểu gì thế?”
“Yêu đương qua mạng đấy.”
Đoàn trưởng kia: “...”
Coi như anh chưa nói gì nhé, không thể ngờ rằng Lữ đoàn trưởng này lại là một thanh niên nghiện mạng xã hội.
“Nói gì thì nói cứ phải dỗ dành cho tử tế vào. Cô ấy thấp tha thấp thỏm đợi cậu suốt ba năm, sinh con cho cậu, chăm con cho cậu, là cậu nợ cô ấy, dỗ cho cẩn thận vào.” Đoàn trưởng kia nói xong, vỗ vai anh vài cái rồi đi mất.
...