Chương 3306: Kết cục [4]


...

Việc Sở Ninh Dực đích thân ra trận không có mấy người biết, chỉ có Thủy An Lạc và An Phong Dương đi cùng.

Mãi cho đến khi ngồi lên trực thăng rồi Thủy An Lạc vẫn còn nói: “Em có cảm giác em mới là bóng đèn, hơn nữa bóng đèn này đã sáng trọn vẹn hai mươi năm rồi!”

Sở Ninh Dực ngồi một bên vừa đọc sách vừa liếc mắt nhìn cô: “Làm bóng đèn mà làm được đến mức này cũng lên đến cấp bậc ông tổ rồi, em không cần phải cảm thấy thiệt thòi.”

“Vậy là em còn phải cảm ơn anh đã cho em cơ hội này sao?” Thủy An Lạc trừng mắt nhìn anh rồi vào khoang điều khiển tìm An Phong Dương.

“Này, đi tìm người tình bé nhỏ của anh đã hỏi ý của anh chưa đấy?” Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lại, để cô ngồi lên đùi của mình luôn rồi nói: “Đừng quấy rầy cậu ấy lái máy bay, ngồi đây với anh!”

“Ngồi thế này?” Thủy An Lạc ý bảo Sở Ninh Dực nhìn lại tư thế của bọn họ lúc này đi, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải là một tư thế bình thường!

“Vợ chồng với nhau làm như này chẳng lẽ không phải là bình thường?” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên, ôm chặt lấy cô hoàn toàn không có ý định buông ra, thậm chí còn hôn một cái lên gò má của cô.

Thủy An Lạc hét lên một tiếng rồi cẩn thận nhìn sang An Phong Dương.

“Ê, tôi nói này hai vị, tôi đây còn đang lái máy bay đây này, có thể đừng bắn tim hồng cản trở tầm nhìn khiến tôi bị kích thích có được không?” Lúc Thủy An Lạc còn đang dè dặt nhìn An Phong Dương, anh đột nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai, anh cố ý đúng không hả?!

Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt sắc lẹm qua: “Làm tốt việc lái máy bay của cậu đi, ai cho nhìn ra sau hả.”

Thủy An Lạc yên lặng giơ ngón cái cho người đàn ông của mình, quả nhiên loại người có da mặt dày như anh Sở sẽ không biết cái gì là xấu hổ.

Nhưng cô biết mà!

“Anh Sở, em có chuyện muốn nói rõ ràng.” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực kéo trở về. Thủy An Lạc kêu lên một tiếng rồi hung hăng trợn mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Mau buông em ra.”

“Anh ôm vợ của anh có gì phạm pháp? Hơn nữa những tư thế thân mật hơn chúng ta còn làm vô số lần rồi, ôm một cái thì có làm sao?” Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát đẩy chân cô ra để cô ngồi hẳn lên đùi của mình.

Thủy An Lạc: “...”

Tư thế này càng 囧 hơn thì có!

Đáng tiếc, người đàn ông này cũng chằng biết thế nào là 囧 cả.

“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?” Thủy An Lạc nổi giận, đơn giản là cái người này không biết xấu hổ đến mức không thể hơn được nữa rồi.

“Rõ ràng là đang dụ dỗ em, không nhìn ra à?” Sở Ninh Dực nói rồi lại hôn cô một cái nữa: “Xem ra là còn chưa đủ rõ ràng rồi!”

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, đã rất rõ ràng rồi, xin đừng rõ ràng hơn nữa được không? Thân này không chịu nổi mấy thủ đoạn tán gái của anh đâu!

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, nghiêm túc nói chuyện xem nào!” Thủy An Lạc ôm lấy gò má của anh, để anh bình tĩnh hơn một chút: “Lần này anh đi thật sự có dự tính diệt toàn quân của bọn họ sao, không chừa một ai à?”

“Giữ lại để mấy chục năm sau đám đó lại gây chuyện hả? Anh rảnh lắm chắc, thêm hai mươi năm nữa là ông đây bao nhiêu tuổi rồi, bảy mươi tuổi rồi! Ai rảnh mà chơi với cái đám lúc nhúc đó, nhanh nhanh giải quyết để ông đây về hưu sớm một chút!” Sở Ninh Dực nói một cách đương nhiên: “Anh cũng có muốn bị chúng nó mắng là ông già để lại cục diện rối rắm cho chúng nó đâu.”

Thủy An Lạc: “Nói cho cùng thì anh chỉ muốn giữ thể diện thôi chứ gì.”

Sở Ninh Dực hoàn toàn chẳng cảm thấy mình làm sai chỗ nào. Làm người ai chẳng cần thể diện, anh chính là kẻ cần thể diện như thế đấy.

Thủy An Lạc thở dài rồi nói: “Anh nói về hưu là có ý gì?” Đây mới là trọng điểm.

...