Chương 2972: Chúng ta kết hôn đi [10]


...

Sư Niệm ngạc nhiên, cô mới tới đây ngày đầu tiên, không biết ai lại đến tìm mình.

“Chị Niệm Niệm, mau mở cửa, Bao Đậu sắp đứng không vững nữa rồi.” Sư Niệm nghe thấy tiếng nói, vội vàng chạy ra mở cửa cho hai cô gái vào nhà.

Sở Lạc Nhất nhảy lò cò vào nhà, một tay khoác lên vai Kiều Vi Nhã, tay còn lại được Sư Niệm đỡ lấy. “Sao lại bị nặng như thế này.”

“Không có việc gì, cái lão Lữ đoàn trưởng gì gì kia còn bị nặng hơn.” Sở Lạc Nhất không để ý chút nào, được hai cô bạn dìu đến ngồi xuống sofa. Cô nhìn xung quanh căn nhà. “Được đấy, cũng có cảm giác của phòng tân hôn, không phải là do anh Húc Ninh làm đấy chứ?”

“Lính cảnh vệ của anh ấy làm.” Sư Niệm vừa nói vừa cúi đầu xem chân của Sở Lạc Nhất. “Thật sự không sao chứ, lúc trước Tiểu Bất Điểm còn nói rất nghiêm trọng mà.”

Kiều Vi Nhã vào bếp lấy nước, vừa uống vừa nói: “Lăn từ chỗ cao như vậy xuống, lại bị nhánh cây đâm vào, còn không nghiêm trọng sao?”

“Không sao, không sao.” Sở Lạc Nhất quơ tay, thể hiện cô không để ý đến chuyện này. Dù gì cũng là chuyện tốt, nhờ thế mà cô mới có được một người bạn trai không phải sao?

“Đúng rồi, trước khi đến đây, mẹ nuôi có bảo chị nhắn với em khi trở về nhớ cẩn thận, chuyện lần này bị làm ầm ĩ lớn lắm. Mặc dù người ta không điểm mặt chỉ tên em là con gái của mẹ nuôi, nhưng trong lòng ai cũng hiểu cả. Cchị cảm thấy em xong đời rồi đấy.” Sư Niệm dùng ánh mắt đồng tình nhìn Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã uống một nửa cốc nước rồi thôi.

Cô cảm thấy tốt nhất trước Tết cô vẫn không nên về nhà thì hơn.

Chuyện huấn luyện quân sự lần này, vì có sinh viên bị thương nên bị dừng lại. Vì thế mà hầu như các sinh viên khác đều trở về thành phố A. Riêng Sở Lạc Nhất đang bị thương nên phải ở lại đây một thời gian nữa mới về được. Nhưng Kiều Vi Nhã thì phải về.

Ba người nói chuyện cả buổi chiều, mãi cho đến khi Sở Húc Ninh về nhà.

Sở Húc Ninh trở về, nhìn thấy trang trí trong nhà thì vẻ mặt hơi kỳ lạ, rõ ràng anh hoàn toàn không biết những thứ này đã được làm từ lúc nào.

Sư Niệm sợ anh hiểu lầm nên vội thanh minh: “Tiểu Lưu biết anh kết hôn nên sáng nay đã đưa người đến trang trí một chút, để lát nữa em đi dọn lại.”

“Chị Niệm Niệm.” Kiều Vi Nhã không vui thốt lên, dáng vẻ lấy lòng của chị Niệm Niệm lúc này khiến người ta cảm thấy rất xót xa.

“Không cần, không sao cả.” Sở Húc Ninh nói, đóng cửa lại, sau đó đi vào phòng ngủ.

Kiều Vi Nhã thấy anh đi vào phòng thì kéo Sư Niệm lại, “Chị Niệm Niệm, chị làm cái gì vậy, chị đâu có nợ anh ta cái gì, có cần phải như vậy không?”

“Nhưng mà chị đã lừa anh ấy.” Sư Niệm tự giễu nói.

Sở Lạc Nhất không nói gì. Một người là con trai của mẹ nuôi, một người là chị em tốt của cô, cô chẳng nói được ai cả.

Mặc dù, cô cũng cảm thấy thái độ của anh Húc Ninh thật dễ khiến người khác tổn thương.

“Tức chết đi được, sao chị phải chịu như thế chứ.” Kiều Vi Nhã nói lớn tiếng rồi quay người bỏ đi.

“Em không ở lại ăn cơm sao?” Sư Niệm gọi.

“Không ăn, nhìn chị như thế này em thấy phiền lắm.” Kiều Vi Nhã nói rồi chạy ngay ra ngoài.

Sở Lạc Nhất nhún vai, Sư Niệm cũng chỉ biết cười bất đắc dĩ.

Cố Tỉ Thành làm xong việc, biết Sở Lạc Nhất đang ở chỗ này nên tới đón cô. Anh nói cái gì mà nhà người ta đang tân hôn, không nên quấy rầy. Thật ra anh ta chỉ muốn lừa cô đến nhà mình thôi.

Các cô gái đi hết, trong nhà yên tĩnh trở lại. Chắc về cái là Sở Húc Ninh đi tắm ngay nên lúc này vẫn chưa ra ngoài.

Sư Niệm nghĩ nghĩ rồi đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ. Cô không đi vào mà ghé cạnh cửa nhìn vào bên trong, ga giường đỏ chót, chắc là do vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai cho.

“Tối nay ăn gì?” Sư Niệm bám vào cửa ra vào, hô lên hỏi anh, “Hay là để em nấu nhé, bên nhà bếp cho nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm.”

...