Chương 660: Một cơ hội [1]


...

Viên Giai Di nghe Thủy An Lạc nói như vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức trông như vách tường bị bôi trét đủ mọi màu sắc, cực kỳ khó coi.

Khóe miệng Thủy An Lạc khẽ nhếch lên. Cô cúi xuống nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, đi trước đây, cô Viên nhớ phải phục hồi chức năng cho tốt vào nhé. Dù sao thì Sở Ninh Dực vẫn đang chờ cô làm người mẫu đại diện đấy!”

Thủy An Lạc rời đi, bỏ lại Viên Giai Di đang giận dữ siết chặt lấy quần áo của mình.

“Thủy An Lạc, tao sẽ chờ để trông thấy cái ngày mày phải khóc!” Viên Giai Di dữ dằn gằn giọng nói. Sau đó cô ta mới từ từ sửa sang lại quần áo của mình rồi bảo y tá đẩy mình đi.

Thủy An Lạc đi đến cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa bước vào.

Thằng bé kia đang làm loạn lên đòi ăn thịt. Thủy An Lạc khẽ lắc đầu một cái rồi bỗng có chút hiểu ra lời mà đàn anh từng nói, cái bệnh này của thằng nhóc hoàn toàn là do bố mẹ của nó mà ra.

Thủy An Lạc sải bước đi tới nói: “Ông Lương, bà Lương.”

Người đàn bà kia quay đầu nhìn lại, vừa thấy Thủy An Lạc thì lập tức hét the thé lên: “Tại sao lại là cô, cô tới đây làm gì?”

Thủy An Lạc bị cái âm thanh này đâm vào màng nhĩ phát đau. Bác sĩ đi qua đi lại cũng không nén nổi tò mò mà dừng bước lại xem sao, nhưng lại chẳng có ma nào vào giúp cô cả.

Thủy An Lạc hơi ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, sau đó mới chậm rãi nói: “Viện trưởng Kiều bảo tôi qua đây xem tình trạng thằng bé thế nào. Nếu như bà Lương không muốn trông thấy tôi thì mời bà tránh ra, tôi kiểm tra xong rồi sẽ đi.”

“Bệnh viện của mấy người là thứ bệnh viện gì vậy hả? Tôi sẽ không để thứ tội phạm giết người như cô động vào con trai tôi đâu!” Người đàn bà chanh chua kia vẫn tiếp tục the thé.

Tội phạm giết người?

Thủy An Lạc gập mạnh tập bệnh án trong tay mình lại: “Bà Lương, bà làm như thế này là đang cản trở bác sĩ chữa bệnh cho con trai của bà đấy!”

Thủy An Lạc lạnh lùng lên tiếng. Cô cúi đầu nhìn người phụ nữ còn thấp hơn mình mấy phân: “Bà Lương, giờ Viện trưởng Kiều đang chờ kết quả báo cáo của tôi để chọn ra phương pháp trị liệu tốt nhất cho con bà, hiện tại bà cứ như vậy...”

“A a a... Cô ta nói con sẽ chết. Con không muốn chết, con không muốn chết đâu.”

Thằng bé kia đột nhiên lớn tiếng khóc lóc ầm ĩ cả lên.

Người đàn bà kia bắt đầu xô đẩy Thủy An Lạc: “Mày mau cút ra ngoài, cút khỏi đây nhanh, bác sĩ gì cái loại mày! Mọi người mau đến đây mà xem, cô ta dám nói con trai tôi sẽ chết đây này. Bệnh viện của các người làm ăn cái kiểu gì đấy hả...”

Thủy An Lạc cố gắng hít thở sâu để mình không cầm tập bệnh án trên tay đập thẳng vào mặt bà ta.

“Làm loạn cái gì đấy?”

Giọng nói của Kiều Tuệ Hòa bỗng vang lên.

Da đầu của Thủy An Lạc lập tức tê dại. Cô đang cố gắng nghĩ lại, từ đầu tới cuối cô chưa từng nói một câu nào rằng thằng bé kia sẽ chết cả.

“Viện trường Kiều tới rồi, cô ta là cái thể loại bác sĩ thực tập gì vậy hả, vừa mới bước vào đã nói con trai tôi sẽ chết là cái kiểu gì!” Người đàn bà hoàn toàn chẳng còn vẻ chanh chua đanh đá nữa, mà thay vào đó bà ta nói với vẻ đáng thương tội nghiệp.

Kiều Tuệ Hòa lạnh lùng liếc về phía Thủy An Lạc. Cô chỉ ôm tập bệnh án, môi hơi mím lại, hoàn toàn không mở miệng cãi lại.

“Lặp lại tất cả những điều mà cô nói từ lúc bước chân vào đây cho tôi.” Kiều Tuệ Hòa bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, cô nghiêm túc nghĩ lại xem từ lúc bước vào mình đã nói gì sau đó lặp lại một lần nữa, cũng xác nhận lại rằng cô không hề nói ra những lời nói như thế kia.

“Cô ta nói láo, rõ ràng vừa nãy cô ta không hề nói như vậy!” Người đàn bà kia lại bắt đầu ngang ngược không biết lý lẽ mà gào lên.

Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu, sau đó chăm chú nhìn người đàn bà trước mặt mình: “Bà Lương, tôi tự nhận thấy từ lúc tôi bước vào đây đến giờ chưa hề nói một câu nào như những lời mà bà vừa nói cả, nhưng nếu bà đã không chịu phối hợp như vậy, tôi đành...”

“Quay về, chép lại hai lần Y đức!”

Thủy An Lạc còn định nói gì nữa, nhưng không khí tỏa ra từ quanh người Kiều Tuệ Hòa nói với cô rằng, nếu còn mở miệng nữa thì sẽ không đơn giản chỉ là hai lần chép phạt đâu.

...