...
Sắc mặt của Khương Miêu Miêu tái nhợt.
Trưởng khoa nhìn Khương Miêu Miêu bằng ánh mắt âm trầm, sau đó cho người đi kiểm tra camera an ninh.
Nhân viên mang đoạn phim giám sát trở về, mượn máy tính của Sở Lạc Duy, sau đó tua video đến khoảng thời gian chín giờ thì quả nhiên thấy được Khương Miêu Miêu từ sân tập trở về, sau năm phút lại quay trở về sân tập.
“Lẽ nào tôi không thể về lấy đồ được sao? Cô ta dùng thứ gì đó hỗ trợ thì chẳng nhẽ không thể chụp được cảnh ở xa à?” Khương Miêu Miêu vẫn mạnh miệng nói.
“Cô Khương đúng là cứng miệng thật, kể cả vừa mới bị vả mặt mà cô cũng có thể mạnh mồm mạnh miệng như vậy quả là khiến người ta mở mang tầm mắt! Có người nói ông ngoại của cô Khương là thủ trưởng của ban kỷ luật của quân bộ, chỉ là không biết lúc cô Khương làm những chuyện này có nghĩ tới món đồ mà ông ngoại của cô đã giao cho cô hay không?” Sở Vi nói rồi đóng máy tính lại.
Khương Miêu Miêu sầm mặt xuống nhìn Kiều Vi Nhã: “Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi đã nói ba tôi là Phong Phong rồi mà cô có tin tôi đâu.” Kiều Vi Nhã nói một cách vô tội, dựa người vào giường của mình nhìn sắc mặt của người đối diện ngày càng trở nên khó coi: “Tôi theo họ mẹ tôi không được sao? Có ai quy định không thể theo họ của mẹ à?”
“A... Phong Phong! Nam thần trẻ mãi không già á!” Đằng sau có nữ sinh đã chán ghét “tiết mục” này từ lâu, hiện giờ nghe thấy tên của thần tượng mới có tinh thần hơn một chút.
“Cậu ấy là con gái của Phong Phong sao? Nghe nói Phong Phong giữ con gái kỹ lắm, chưa bao giờ để lộ mặt cơ mà, sao bây giờ cậu ấy lại tự mình thừa nhận chứ?”
“Cậu bị ngốc à? Đó là Sở Lạc Duy đó, Sở gia với Phong gia sống cùng với nhau. Cậu ta dám nói dối trước mặt Sở Lạc Duy sao?”
...
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, hướng gió cũng bắt đầu thay đổi.
Kiều Vi Nhã thấy vẻ mặt của Khương Miêu Miêu càng ngày càng trở nên đặc sắc, khóe miệng của cô khẽ cong lên: “Cái tôi ghét nhất trên đời là chuyện người khác đổ oan cho tôi, cô chửi tôi, nói tôi, thầm hãm hại sau lưng tôi thì cũng thôi đi, thế nhưng cô lại quang minh chính đại hãm hại tôi như vậy khiến tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu.” Kiều Vi Nhã nói rồi đẩy Sở Lạc Duy bước qua: “Nhất là khi cô lấy danh nghĩa phía quân đội để hãm hại người khác, cô đã biết bức ảnh này sẽ bị chặn lại cho nên mới to gan phát tán nó ra bên ngoài! Thế nhưng cô đã bao giờ nghĩ rằng, nếu chẳng may họ không kịp chặn nó lại, để bức ảnh này truyền ra ngoài thì sẽ mang đến phiền phức lớn thế nào cho nơi này hay không?”
Khương Miêu Miêu run lên vì cáu.
“Có phải cô cảm thấy tôi nói như thế cực kỳ vĩ đại không? Tôi nói cho cô biết, tôi không vĩ đại như vậy đâu, chẳng phải cô nói tôi là đồ nhà quê, nói tôi là con cóc sao? Tôi cảm thấy da mặt của cô hình như hơi dày quá rồi, cần phải để người khác vả cho mấy cái để nó mòn bớt đi.”
“Em có chắc là nó không sưng thêm không?” Sở Vi nhướng mày nói.
“Ồ...” Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt rồi nâng mắt kính của mình, sau đó từ từ gỡ nó xuống.
“Ôi...”
“Đệch...”
Hai giây sau, Kiều Vi Nhã lại đeo kính mắt lên rồi nhìn dáng vẻ khiếp sợ của Khương Miêu Miêu.
“Trưởng khoa, tình huống lúc này vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao? Đây cũng không phải là do tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chính cô ta cũng đã nói rõ hậu quả của việc này là gì rồi đấy.” Giọng Sở Lạc Duy lạnh tanh, sau đó lại bảo Sở Vi gập máy tính lại.
Trưởng khoa nhìn nhân viên phía sau, ra hiệu cho anh ta đi qua đó.
“Không phải em, không phải em làm mà...”
“Phải rồi, thẻ căn cước của cô Khương chứng minh cô đã đủ mười tám tuổi.” Sở Lạc Duy bình tĩnh bỏ thêm một câu, sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Còn chưa đi đi, định để người ta coi là con khỉ chắc?”
Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt: “Cậu nói một câu tiếng người thì chết được hả?” Kiều Vi Nhã nói thì nói vậy nhưng vẫn đi theo Sở Lạc Duy. Cô không có thói quen làm khỉ đâu.
...