...
Giọng điệu anh ta khàn khàn, dường như còn có chút run rẩy.
Tim Kiều Nhã Nguyễn đập thịch một cái rồi lặng yên cầm lấy bản báo cáo.
Cô gái kia có vấn đề gì thật sao?
Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta một cái, sau đó lại cúi đầu mở bản báo cáo kia ra, càng xem thì càng cảm thấy đau lòng.
Thảo nào mới qua có một ngày mà trông anh ta đã tiều tụy như vậy.
Kiều Nhã Nguyễn yên lặng trả lại bản báo cáo cho anh ta.
“Đội trưởng Sư, tôi nghĩ những gì mà quân y đã nói chắc là những điều mà tôi sắp nói đây.”
Ung thư giai đoạn cuối, đó chính là căn bệnh mà kể cả thần tiên cũng không cứu được, hơn nữa dù bây giờ có bỏ đứa bé thì cô ấy cũng không thể chịu đựng nổi việc trị liệu hóa chất.
Thảo nào cô gái kia lại nói muốn tiết kiệm đủ tiền để sinh đứa bé ra.
Sư Hạ Dương ôm lấy đầu mình rồi chôn đầu vào giữa hai đầu gối, trông anh ta cực kỳ đau đớn.
Kiều Nhã Nguyễn hơi duỗi tay ra như định an ủi anh ta, nhưng cuối cùng lại cảm thấy thân phận của mình không phù hợp.
Cho nên vẫn là thôi đi.
Mà đằng xa xa, Phong Phong khẽ nhắm mắt lại, hai bàn tay đặt lên đầu gối cũng siết chặt lại.
“Đi thôi.”
George cũng hết cách nên chỉ có thể khởi động xe rời đi.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi trong xe cũng thấy có chút khó xử. Cô vô tình nghiêng đầu đi thì bất ngờ thấy được người đang ngồi trong chiếc xe vừa lướt qua.
Đó là...
Phong Phong!
Kiều Nhã Nguyễn lập tức cả kinh, tay của cô định đẩy cửa xe chạy ra nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Có khi anh ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi!
Đúng vậy, chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi!
“Thật ngại quá, làm phiền cô Kiều rồi.” Sư Hạ Dương bình tĩnh thả lỏng tâm trạng của mình rồi nghèn nghẹn nói.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ gật đầu: “Xin lỗi, tôi không giúp được gì cho anh.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đẩy cửa xe ra, bước xuống.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn xuống xe, cô đứng nhìn xe của Sư Hạ Dương rời đi, trong lòng có chút thương cảm cho người đàn ông này. Đoán chừng người phụ nữ kia vẫn đang cố gắng, gắng đến lúc sinh đứa bé ra thì thực sự không cứu được nữa.
Kiều Nhã Nguyễn thở dài một cái rồi xoay người lại, lúc vào nhà thì bị mẹ muôi lèm bèm vài câu nhưng cô cũng chỉ cười rồi đi lên lầu.
Thủy An Lạc nghe được chuyện Kiều Nhã Nguyễn kể lại cũng ngừng lại một chút.
“Đáng thương thật đấy.” Thủy An Lạc vịn một tay lên người con trai mình đang bò xung quanh rồi nói: “Ung thư gan di căn rồi sao?”
“Di căn đến toàn thân rồi, tao nghĩ chắc cô ấy đang cố gắng chống đỡ đến khi cái thai được bảy tháng, sau đó mổ để sinh đứa bé ra.” Kiều Nhã Nguyễn thổn thức nói: “Quả nhiên, tình thương của mẹ là vĩ đại nhất.”
Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối, sau đó cô khom lưng nằm xuống để Tiểu Bảo Bối có thể bò lên lưng của cô.
“Được rồi, chuyện này anh ta đáng thương thật, lại càng thương đứa bé vừa sinh ra đã không có mẹ hơn.” Thủy An Lạc cảm thán nói.
“Chuyện của mày thế nào rồi?” Kiều Nhã Nguyễn có chút không yên lòng hỏi han.
“Anh Sở sắp thu lưới rồi, chắc là đã tìm được tung tích của Lan Hinh rồi.” Thủy An Lạc nói rồi cõng Tiểu Bảo Bối đứng dậy, một tay đỡ nhóc đi tới đi lui trong phòng khách.
Thím Vu đứng trong phòng bếp nhìn một hồi, sau đó mới bưng bát đi ra ngoài: “Thiếu phu nhân, nước đây.” Thím Vu để nước lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc.
“Vâng, cảm ơn thím.” Thủy An Lạc mỉm cười nói cảm ơn rồi tiếp tục vừa cõng Tiểu Bảo Bối vừa buôn điện thoại: “Anh ấy chẳng chịu để tao dính vào, thay vì chọc giận anh ấy rồi khiến tao bị ăn hành thì thà tao ở nhà trông con còn hơn.”
“Ma ma, đi... đi...” Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối ôm chặt lấy cổ của cô, thúc giục.
Thím Vu đang bước chân vào bếp lại hơi khựng lại, sau đó mới nhanh chóng đi vào.
“Được rồi, mày có một anh Sở dũng mãnh vô địch rồi thì còn cần lo lắng gì nữa, cứ thoái mái mà làm chức phu nhân của mày đi.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.
...