Chương 3158: Trận quyết chiến giữa sói và cáo [4]


...

“Đối với ai cũng bất lợi cả thôi.” Cố Tỉ Thành nói, quay đầu nhìn Lão Hổ, sau đó cầm ống nhòm trong tay mình nói, “Lần này đội Đỏ cũng chưa chắc đã được lợi, chúng ta là bên phòng thủ, họ là bên tấn công, đối với họ mà nói cũng khá khó khăn đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi, quay người tiến vào núi.

Nhưng Cố Tỉ Thành vừa đi được vài bước đã đột ngột quay đầu lại nhìn những người đang theo sau mình, anh nói, “Nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng những người đó đột ngột đổi ý.”

“Nghĩa là sao?” Lão Hổ theo anh lên núi, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Nghĩa là, đột nhiên thay đổi bên phòng thủ và bên tấn công, như thế thì chúng ta sẽ trở nên bị động.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm ống nhòm nhìn lên núi, “Thằn Lằn, Bọ Cạp, hai cậu lên núi thám thính tình hình. Hổ, cậu đưa Hồ Điệp tới phía Nam của ngọn núi, xem xem có căn cứ điểm nào có thể ẩn náu được không? Trước bảy giờ tối phải quay về.”

“Rõ!”

Tất cả mọi người đã xuất phát hết, chỉ còn một mình Cố Tỉ Thành đứng đó nhìn dải núi nhấp nhô. Đúng là một nơi tuyệt vời, lần sau có thể đưa Sở Lạc Nhất tới đây, cô ấy thích những nơi như thế này nhất.

Cho nên bây giờ, Cố Tỉ Thành chỉ nghĩ tới vợ mình, quả nhiên những người có vợ làm việc gì cũng nghĩ tới vợ đầu tiên.

Nhưng không được thấy vợ trong vòng một tháng, Cố Tỉ Thành đã bắt đầu thấy nhung nhớ rồi.

Bởi vì không được mang theo điện thoại di động, cho nên đến cả ảnh cũng không nhìn được. Cố Tỉ Thành thở dài, hy vọng lần diễn tập quân sự này mau chóng kết thúc, như thế anh mới có thể nghỉ phép về gặp vợ được.

Cố Tỉ Thành nghĩ, lần diễn tập quân sự này kết thúc chắc vào khoảng tháng mười một. Anh phải cùng cô tới Rome, đến lúc về chắc cũng gần tới Tết Nguyên Đán luôn rồi.

Một năm trôi qua thật nhanh.

Chắc vì đã có cô ấy.

Cố Tỉ Thành thấy mình chắc bị điên rồi. Trước kia làm gì có chuyện anh nghĩ tới tình cảm nam nữ trước khi diễn tập quân sự như vậy, nhưng bây giờ anh thật sự không thể kiềm lòng nổi, không thể thôi nhớ nhung Sở Lạc Nhất. Anh nghĩ, chắc vì lúc này anh rảnh quá, nếu không làm sao có thể nghĩ tới cô được.

Anh bị trúng độc, trúng một loại độc có tên là nhung nhớ Sở Lạc Nhất, rõ ràng sáng sớm nay mới xa nhau cơ mà.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, Sở Lạc Nhất vừa ngủ một giấc dậy, tiếp tục vẽ tranh, vẽ xong nét cuối cùng mới đưa cho Chủ nhiệm.

Chủ nhiệm cười khà khà nhận lấy, nhìn hai người trong bức tranh, người ngồi ở ghế phó lái là ông, người còn lại là anh lái xe, tuy rằng chỉ có hai tấm lưng, nhưng trông rất đáng yêu, bên dưới còn có hình vẽ hoạt hình của hai người.

“Ha ha ha ha, chú không đáng yêu như thế này đâu.” Chủ nhiệm cười cười nói.

“Chú còn đáng yêu hơn cái này nhiều.” Sở Lạc Nhất tiếp tục nịnh nọt.

Chủ nhiệm càng cười to hơn. Hình vẽ hoạt hình này rất ngộ, vóc người hơi mập mạp, trên cánh tay đeo một quân hàm đánh dấu chữ thập thể hiện cho công việc bác sĩ của ông, mà anh lái xe cũng được vẽ rất đặc biệt, trên tay có hình vẽ một chiếc xe rất đáng yêu.

Chủ nhiệm trả tập tranh lại cho Sở Lạc Nhất, sau đó nói với cô, “Nhiệm vụ lần này của cháu là vẽ các chiến sĩ trong lúc thao diễn chứ không phải là vẽ bọn chú.”

“Hai người cũng là chiến sĩ đấy chứ, không có mọi người, làm sao các chiến sĩ có thể yên tâm tác chiến được, bị người ta đánh chết cũng không có ai cứu chữa không phải sao? Mọi người là trụ cột tinh thần của họ, quan trọng hơn họ nhiều.” Sở Lạc Nhất nói rồi xé bức vẽ ra khỏi tập tranh, đưa cho anh lái xe, “Nè, anh đẹp trai, tặng anh này, bức hình chung đầu tiên của anh và Thủ trưởng anh.”

...