...
Thủy An Lạc nói xong không khỏi thấy chạnh lòng, vì đằng sau chuyện này, có liên quan tới bà ngoại của cô.
Người thân yêu nhất, vì muốn bức mình rời đi mà lại làm ra loại chuyện này.
***
Thủy An Lạc hẹn gặp Triệu Miểu vào buổi sáng, địa điểm là nơi Sở Ninh Dực chọn - Một khách sạn thuộc Sở Thị, được bao trọn hết, không có ai có thể ra vào được.
Ngồi ở vị trí này vừa hay có thể nhìn thấy hết mọi thứ bên ngoài, nhưng người ngoài lại không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong.
Thủy An Lạc đi đường dành cho nhân viên, nên may cũng không bị ai trông thấy.
Lúc cô tới, Triệu Miểu vẫn chưa thấy đâu. Cô hẹn lúc tám rưỡi, nhưng tới mười giờ Triệu Miểu mới thong dong đến.
Thủy An Lạc cũng chẳng vội, cứ ngồi đó chờ cô ta.
Triệu Miểu vẫn mặc cái áo khoác kia. Thủy An Lạc nghĩ những người thích làm màu đều thích mấy cái áo kiểu này cả, bất kể là nam hay là nữ vì anh Sở nhà cô chính là kiểu người như vậy.
Có điều lúc này sắc mặt của Triệu Miểu không được tốt như lúc trước, ngược lại đã có chút nhợt nhạt tái xanh.
Triệu gia bị Sở Ninh Dực thâu tóm, chắc giờ Triệu Miểu phải hận anh tới thấu xương rồi mới phải.
Vậy nên, Triệu Miểu vừa ngồi xuống liền nhìn cô với ánh mắt dè bỉu xen lẫn cả lạnh lẽo.
“Tôi không ngờ là cô còn dám ra khỏi cửa nữa đấy?” Triệu Miểu lạnh lùng lên tiếng.
“Sự thật chứng minh, tôi không dám, nhưng cô cũng thấy rồi đấy, ở đây chẳng có ai khác cả.” Thủy An Lạc mỉm cười nói. Cách đó không xa, Sở Ninh Dực đang ngồi quay lưng lại với hai người làm việc qua điện thoại.
Ngay từ lúc mới tới Triệu Miểu đã nhìn thấy anh rồi, thế nên cô ta mới nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt khinh bỉ như vậy. Trong mắt cô ta, Thủy An Lạc cũng chỉ là một con đàn bà sống dựa dẫm vào đàn ông mà thôi.
Thủy An Lạc khẽ chạm lên thành cốc của mình, coi như không thấy ánh mắt chế giễu của cô ta.
“Chúng ta vào thẳng vấn đề nhé, tất cả những chuyện này đều là do cô làm đúng không?” Thủy An Lạc bình thản hỏi.
“Chứng cứ đâu? Không có bằng chứng mà nói lung tung thì tôi có thể kiện cô tội phỉ báng bất cứ lúc nào đấy.” Triệu Miểu ngắm nghía bộ móng tay xinh đẹp mà cô ta vừa mới làm xong, giọng nói có chút cợt nhả.
“Cô hận tôi, vì cô yêu Lan Hinh.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời, Triệu Miểu liền siết tay lại, hai mắt dâng lên một tầng hận ý.
Thủy An Lạc nâng cốc lên khẽ nhấp một ngụm, sau đó mới nói tiếp: “Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Tâm trạng kích động của Triệu Miểu từ từ dịu xuống. Sau vài lần hít vào thở ra, cô ta cầm cốc nước đang đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng: “Để vu khống cho tôi, cô cũng nghĩ ra cái cách độc đáo thật đấy.”
Thủy An Lạc cười, vẫn chỉ chăm chăm vào cốc cafe trong tay mình.
“Tôi nghĩ, chắc cô cũng mới chỉ quen Lan Hinh được khoảng vài tháng thôi nhỉ.”
“Tôi nói rồi, tôi không quen cô ta!” Triệu Miểu lạnh lùng phản bác.
Thủy An Lạc từ từ ngẩng lên, cũng không thấy sốt ruột vì lời phủ nhận của cô ta, “Lan Hinh bị cấm túc ở Paris, lại không thể làm việc tại bệnh viện được nữa nên cô ta được đưa đến học viện kinh tế để đào tạo chuyên sâu, ở đó, cô đã quen với cô ta.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói.
Hai tay Triệu Miểu lại siết chặt lại.
“Cô bắt đầu theo đuổi cô ta. Dù sao thì ở nước ngoài đồng tính cũng được thừa nhận, thế nên cô cũng không có gì phải cố kỵ cả. Nhưng Lan Hinh không để ý đến cô, cho đến khi cô ta biết được mối quan hệ giữa cô và Sở gia.”
Giọng Thủy An Lạc rất nhẹ, như thể chỉ như đang kể một câu chuyện thôi vậy.
Triệu Miểu tức giận, nhưng vẫn cố nhịn lại nghe tiếp.
“Cuối cùng, cô ta kể cho cô nghe một câu chuyện, ở thành phố A có một đứa con gái độc ác, sau khi lấy Sở Ninh Dực, đã ỷ vào có Sở Ninh Dực đuổi cô ta ra khỏi thành phố A, thậm chí còn khiến ba cô ta tổn thất mất ba mươi vạn.” Thủy An Lạc nói rồi lại ngẩng lên, “Cô có biết người mà Lan Hinh yêu là ai không?”
...