...
Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc lên máy bay trực thẳng rời khỏi Provence trước khi Janis kịp quay về.
Long Man Ngân nhìn bọn họ rời đi, rất lâu sau cũng không rời khỏi sân bay, cuối cùng vẫn là Lạc Vân phải ra ngoài tìm bà.
Lạc Vân giúp bà khoác thêm một lớp áo khoác, nhìn về phía chiếc máy bay đã sớm không còn bóng dáng.
“Đi thôi.”
Long Man Ngân quay đầu nhìn Lạc Vân, khẽ gật đầu rồi theo Lạc Vân vào trong.
Trên máy bay trực thăng, Bánh Bao Đậu còn đang ngủ, Bánh Bao Rau với Tiểu Bảo Bối vẫn luôn ở cạnh Bánh Bao Đậu. Hai nhóc đều lo lắng cho sức khỏe của em gái.
“Mẹ ơi, em ấy không sao chứ?” Tiểu Bảo Bối lo lắng hỏi.
“Uống xong thuốc rồi sẽ khá hơn thôi.” Thủy An Lạc xoa đầu con trai rồi lại nhìn con gái đang ngủ ngon lành. Có vẻ như từ lúc rời khỏi đó thì bé con đã có thể ngủ yên.
Sở Ninh Dực đặt máy tính laptop trên đùi, chân mày của anh nhíu lại thật chặt tựa như đang xem cái gì đó.
Thủy An Lạc dỗ dành hai đứa còn lại đi ngủ, sau đó lấy thuốc qua để bôi thuốc cho anh.
Cô nhìn những vết xanh tím to tướng trên chân của Sở Ninh Dực lại càng cảm thấy căm hận hơn, vừa rồi không nên dễ dàng tha cho tên khốn khiếp đó như vậy.
“Anh không thấy đau à?” Thủy An Lạc đau lòng đến rơi nước mắt, thế nhưng Sở Ninh Dực lại chẳng hề than đau lấy một câu.
Sở Ninh Dực xoa đầu của cô một cái, anh không thèm để ý đến vết thương trên chân mình như thể anh thực sự không biết đau vậy.
“Em nói xem, danh sách có thể ở nơi đâu?” Sở Ninh Dực hỏi, nếu như không ở nhà của bọn họ thì còn có thể ở nơi nào chứ?
Thủy An Lạc không lên tiếng, mãi cho đến khi thoa xong thuốc cô mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, cô nhíu mày nói: “Nếu như không có khả năng Triệu Dương Dương để ở trong két bảo hiểm, lại không ở nhà thì liệu có thể nào đang ở cô nhi viện hay không?”
“Cô nhi viện? Nói như vậy là sao?” Sở Ninh Dực đóng máy tính lại, sau đó tựa lưng ở đầu giường nhìn cô gái đang bôi thuốc cho mình.
Suy nghĩ của cô chính là điều mà anh cần.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình, cô thoa đều thuốc mỡ cho tan ra rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, cô nói: “Nếu như đúng là năm đó Triệu Dương Dương giết người quản lý kia thì tất cả mọi người sẽ cho rằng chắc chắn cô ấy đã cầm danh sách đi. Hơn nữa em cảm thấy không phải là Triệu Dương Dương cố ý đẩy em gái mình ra ngoài tất cả chuyện này, việc để Triệu Uyển Uyển có liên quan đến két bảo hiểm kỳ thực chỉ có một mục đích, chính là để bọn anh phải bảo vệ Triệu Uyển Uyển. Bởi vì nếu một ngày danh sách của Triệu Dương Dương bị lộ ra thì chắc chắn đám người đó sẽ không buông tha cho cô ấy, nếu như Triệu Dương Dương chết vậy thì Triệu Uyển Uyển chắc chắn phải gánh tội cho chị gái mình, đồng nghĩa với việc Triệu Uyển Uyển chắc chắn phải chết. Vậy nên Triệu Dương Dương mới dùng cách này để ép bọn anh phải bảo vệ Triệu Uyển Uyển.”
Sở Ninh Dực nhướng mày, nhìn cô cất thuốc mỡ: “Tiếp tục đi.”
Thủy An Lạc xử lý xong xuôi rồi mới quay đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Nếu Triệu Dương Dương là Đôi Mắt thì chuyện lớn như chuyện cô ấy tìm được em gái của mình không thể không bị ai phát hiện! Mấy năm nay bọn họ không ra tay với Triệu Uyển Uyển không phải là vì mấy năm nay chuyện của Triệu Dương Dương không bị phát hiện, mà vì nếu bọn họ tùy tiện ra tay sẽ chỉ là hành động đánh rắn động cỏ. Em nghĩ Triệu Dương Dương cũng đã nghĩ đến điểm này cho nên chuyện danh sách cô ấy mới có thể mượn tay của em gái mình để nói cho bọn anh biết, nếu muốn vậy thì bọn anh phải bảo vệ Triệu Uyển Uyển.”
Sở Ninh Dực đưa tay kéo Thủy An Lạc kéo vào lòng mình: “Còn gì nữa không?”
Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Không có.”
Sở Ninh Dực cong môi, bàn tay anh khẽ nâng cằm của cô lên sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Nếu như em chịu để tâm vào thì anh sợ anh anh cũng phải bái phục em mất.”
...