...
Mặc Lộ Túc thấy đôi mắt to tròn của cô nhìn mình với vẻ vô tội, anh nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Đói hả?” Trước đó anh nhớ rằng Tân Nhạc từng nói, lần trước khi mang bầu, cô thích ăn lúc nửa đêm.
Tân Nhạc mím môi gật đầu. Theo bản năng, cô định nói, em muốn tìm gì đó để ăn, nhưng cô phát hiện ra động tác của Mặc Lộ Túc còn nhanh hơn cả cô. Anh đã bung chăn ra bước xuống giường.
Mặc Lộ Túc không nói gì, mở cửa ra ngoài, mở tủ lạnh, nhìn vào bên trong, có thức ăn mà ban ngày dì giúp việc đã xếp vào.
Tân Nhạc ngồi trên giường, chưa bước xuống, bởi vì cô không biết Mặc Lộ Túc đi đâu rồi.
Mười phút sau, Mặc Lộ Túc quay lại, bưng theo một bát mì trứng.
“Ăn tạm cái này trước đi, em còn muốn ăn gì nữa, anh làm cho em.” Mặc Lộ Túc nói xong, đặt bát mì lên bàn, sau đó đặt đôi đũa vào tay cô.
Cho nên không phải Mặc Lộ Túc tự quyết định việc Tân Nhạc ăn cái gì, mà anh chọn làm món nhanh nhất để cô ăn tạm trước, chỉ sợ cô đợi tiếp sẽ đói meo.
Tân Nhạc bỗng chốc thấy sống mũi cay cay khiến khóe mắt cô cũng đỏ lên. Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, hơi mím môi lại.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn người ngồi yên lặng không hề động đậy kia, “Anh biết em không muốn ăn món này, em ăn tạm một ít, muốn ăn cá cay hả? Anh vừa lấy cá ra rã đông rồi, món đó làm hơi lâu, em ăn cái này...”
Mặc Lộ Túc chưa nói hết câu, anh đã bị ôm chặt lấy.
Tân Nhạc ôm chặt cổ anh, những giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Bàn tay khựng lại giữa không trung của Mặc Lộ Túc chầm chậm đặt lên lưng cô, “Sao thế?”
Tân Nhạc lắc đầu, hít một hơi thật sâu, dường như đang muốn cố gắng thay đổi cảm giác của mình, cảm giác không ngừng được nước mắt.
Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối cứ để mặc cho cô ôm. Cho đến khi bụng cô lại vang lên tiếng kêu ục ục vì đói, Mặc Lộ Túc mới nắm lấy hai tay cô, ép buộc cô rời khỏi cổ mình, “Em ăn trước đi.”
Tân Nhạc gật đầu, cứ như vậy đi, rất tốt.
Cô không nên đòi hỏi quá nhiều, dù sao hiện tại Mặc Lộ Túc cũng đối xử với cô quá tốt rồi.
“Em không muốn ăn cá, ăn cái này là được rồi.” Tân Nhạc lí nhí.
Nhưng Mặc Lộ Túc chỉ cần thấy động tác mím môi của cô là biết suy nghĩ thật của cô rồi, anh cười khẽ, xoa đầu cô, cười cười, “Ừ, là anh muốn ăn.”
Tân Nhạc: “...”
Tân Nhạc nhìn người đàn ông đang rời đi, cảm thấy không phục, anh ấy đang cười mình sao?
Anh ấy căn bản không thể ăn cay!
Đúng là lòng tốt không được báo đáp.
Mặc Lộ Túc rất ít khi nấu cơm nhưng không có nghĩa là tay nghề của anh kém cỏi. Ít nhất trong nhận thức của Tân Nhạc, tay nghề của Mặc Lộ Túc luôn tốt hơn cô, cho dù chỉ một bát mì cũng ngon hơn cô tự nấu rất nhiều.
Khi Tân Nhạc ăn xong bát mì, bên dưới nhà thoảng tới một mùi thơm.
Lúc này Mặc Lộ Túc đang đeo tạp dề đứng ở trong bếp chiên qua con cá đã được sơ chế sạch sẽ, trên bệ đá bên cạnh đặt rất nhiều nguyên liệu.
Khi Tân Nhạc nhìn xuống, ai không biết còn tưởng anh định nấu một bữa tiệc thịnh soạn nữa ấy.
Tân Nhạc đi tới, đặt chiếc bát đã được rửa sạch lên giá, “Anh làm nhiều thế làm gì?”
Mặc Lộ Túc không quay đầu lại, tiếp tục chiên cá, cho đến khi hai mặt cá đã vàng ươm mới cho thêm nguyên liệu khác, “Trong này toàn mùi dầu mỡ, em ra ngoài trước đi.”
Tân Nhạc khẽ chuyển bước, khi Mặc Lộ Túc cho rằng cô đã ra ngoài, đột nhiên trên eo có thêm một đôi tay trắng nõn, phía sau là cơ thể mềm mại của cô.
...