...
Con mãng xà kia từ từ bò tới gần. Thủy An Lạc vẫn bám vào lớp da lạnh lẽo của nó.
Con mãng xà từ từ tiến lại dưới sự lo lắng của cô, mãi cho tới lúc cả thân thể đồ sộ của nó mềm nhũn nằm im dưới đất.
Thủy An Lạc quỳ rạp dưới mặt đất mà thở hổn hển. Ngay cả Sở Ninh Dực còn không chịu nổi sức ảnh hưởng từ đôi mắt của cô thì Thủy An Lạc không tin một con súc sinh thế này lại có thể chịu nổi.
Bụng của Thủy An Lạc đau dữ dội, cả người cô co rút cuộn lại như một quả bóng.
Bên ngoài có thể nghe được loáng thoáng thanh âm của bọn họ, thế nhưng vấn đề là cô lại không nghe rõ.
Cô biết chuyện Bạch Dạ Hàn nói thích mình có lẽ không phải là nói dối.
Hơn nữa chuyện anh ta thích Sở Ninh Dực cũng là thật, cho nên anh ta mới có thể để Sở Ninh Dực quyết định chọn lựa như thế.
Thủy An Lạc vẫn quỳ rạp trên mặt đất, bên tai cô vang lên những tiếng xoàn xoạt rất nhỏ, ánh mắt của Thủy An Lạc lập tức nhìn về phía con rắn một cách sợ hãi. Con súc sinh này vẫn còn đang ngủ, có lẽ sẽ không tỉnh lại ngay.
Cánh cửa sổ đột nhiên bị người đẩy ra, An Phong Dương phi người nhảy vào. Anh ta thấy Thủy An Lạc đang quỳ ở đó thì nhanh chóng đi tới bế cô lên: “Lạc Lạc...”
“Anh Xinh Trai! Anh mà tới muộn hơn chắc em thăng thiên luôn rồi đấy!” Thủy An Lạc cố gắng ôm chặt lấy cổ của anh, sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
An Phong Dương khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhanh chóng di chuyển đến gần cửa sổ. Anh giao Thủy An Lạc cho Phong Phong đang đứng chờ ngoài cửa rồi mới tự mình nhảy ra.
Bên ngoài có trực thăng đang sẵn sàng chờ lệnh. Phong Phong dùng một sợi dây thừng buộc chắc Thủy An Lạc vào người mình rồi mới cõng cô leo lên trực thăng.
“Anh Sở.”
“Tổ tông ơi, cô lo cho mình trước đã đi!” Phong Phong trầm giọng nói rồi tăng nhanh tốc độ trèo lên.
An Phong Dương quay lại nhìn thoáng qua rồi huýt sáo một tiếng về phía nào đó, ý để thông báo cho Sở Ninh Dực biết mọi việc đã được giải quyết rồi, sau đó mới nhanh chóng leo lên.
Trên trực thăng có bác sĩ, rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng trước khi tới.
Trực thăng nhanh chóng rời đi, Sở Ninh Dực buông cổ áo của Bạch Dạ Hàn ra rồi đẩy anh ta ngã xuống đất.
Sở Ninh Dực không dùng quá nhiều lực nhưng có lẽ là do Bạch Dạ Hàn không chịu nổi mà thôi.
Bạch Dạ Hàn ngã xuống đất: “Đáng ra tôi nên sớm nghĩ tới việc cậu không thể đơn thương độc mã chạy tới đây được mới phải. Cách này cậu cũng từng dùng để đối phó với Long Nhược Sơ rồi.” Bạch Dạ Hàn bỗng cười ha hả: “Chỉ là tôi không ngờ, Thủy An Lạc lại có thể một thân một mình chống chọi được đến lúc này.”
Sở Ninh Dực nghe anh ta lẩm bẩm liền rút một khẩu súng lục giắt bên hông mình ra, sau đó mở chốt, lên đạn rồi chĩa thẳng vào Bạch Dạ Hàn đang ngã dưới đất.
“Cậu có biết tại sao tôi lại ở lại không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Mặc kệ mẹ con cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không thì cậu cũng phải chết!”
“Chỉ vì một Thủy An Lạc mà cậu có thể không thèm để ý đến tình anh em của chúng ta cơ đấy.” Bạch Dạ Hàn vẫn cười ha hả: “Đã vài chục năm rồi, Sở Ninh Dực, tôi không ngại cậu cưới bất cứ ai, nhưng tại sao cậu lại yêu cô ấy?”
Mấu chốt là chính bản thân anh ta cũng không thể trốn tránh được cô gái ấy.
“Bạch Dạ Hàn, cậu đã từng là anh em của tôi, thế nhưng hôm nay coi như chúng ta tới đây là chấm hết!” Sở Ninh Dực nói rồi dứt khoát bóp cò súng, sau đó bỏ khẩu súng lục trong tay xuống rồi xoay người bỏ đi.
Mảng máu đỏ tươi ngày càng lan rộng ra trên boong tàu, dần dần nhuộm đỏ rực giống như một bông hoa màu máu đang nở rộ trên con tàu ấy.
Bạch Dạ Hàn nhìn bầu trời trên cao, khóe miệng dính đầy máu tươi của anh ta khẽ cong lên.
Người xuất hiện trước mắt anh ta là Sở Ninh Dực, hay là Thủy An Lạc?
Chính anh ta cũng chẳng thể biết được câu trả lời rõ ràng, mãi đến khi tất cả những ảo ảnh đó đều tan biến.
Tình cảm của anh ta, dù là dành cho Sở Ninh Dực hay là dành cho Thủy An Lạc cũng đều tan biến hết.
Cảm xúc tan ra như bọt biển trắng xóa trên đại dương, tình yêu tan vỡ ở điểm cuối của cuộc đời.
Sở Ninh Dực, cậu đã từng nói đôi tay cậu sẽ không dính máu người nữa, thế nhưng vì Thủy An Lạc cậu lại không giữ lời.
Cuối cùng tình yêu của anh ta cũng tan biến hết.
...