...
Thủy An Lạc mặc bộ sườn xám đỏ rực, gương mặt không trang điểm nở một nụ cười nhàn nhạt, thêm một đôi mắt to sáng ngời trông lại càng rực rỡ hơn dưới ánh đèn.
"Hôm nay mời mọi người tới đây, trước hết là vì trước đây tôi không tham gia vào chuyện kinh doanh cho nên không biết tới các chú các bác ở đây. Nhưng hiện giờ ba của tôi còn chưa tỉnh lại nên tôi hy vọng các chú các bác có thể kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian ngắn, để cho Viễn Tường một khoảng thời gian để hòa hoãn lại!" Thanh âm trong trẻo của Thủy An Lạc vang lên. Chắc có lẽ vì Sở Ninh Dực đang đứng bên cạnh cho nên cô cũng chẳng cảm thấy sợ hãi nữa.
"Thứ hai, tôi cũng mong rằng có thể được làm quen với các chú các bác ở đây, mọi việc sau này vẫn phải nhờ các chú các bác giúp đỡ nhiều!" Thủy An Lạc mỉm cười nói.
Ngay từ đầu cô đã nâng thân phận của đám người này lên, một tiếng "các chú các bác" này đã gọi ra thì dù bọn họ có ý đồ gì với cô đi chăng nữa cũng đâu làm được gì khi được cô gọi là chú là bác như vậy? Dẫu sao Thủy An Lạc vẫn chỉ là một cô bé mới hơn hai mươi tuổi một xíu, hầu hết những người có mặt ở đây đều đáng tuổi cha chú của cô nên cô có gọi một tiếng chú hay bác thì cũng chẳng có gì là quá đáng cả.
Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô gái lễ phép nhưng không hạ mình bên cạnh. Cô đảm đương chuyện này tốt hơn anh nghĩ nhiều.
"Ha ha, cháu gái nói gì vậy chứ, trước đây chúng ta cũng dựa vào Viễn Tường mà kiếm được không ít tiền, sao có thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này được!" Một người đàn ông trung niên mập mạp cười ha hả nói.
Thủy An Lạc cười nhạt một cái, nhưng chẳng có vẻ gì là cảm kích cả vì ông ta chính là người vừa nãy mới bảo trông cô ngon hơn Thủy An Kiều.
Quả nhiên tiệc rượu bắt đầu chưa được bao lâu thì gã đàn ông nọ đã dẫn bạn gái của gã tới.
Thủy An Lạc cúi xuống thấy bàn tay thô tục của ông ta đặt trên eo cô gái kia thì, bỗng cảm thấy thật buồn nôn. Sở Ninh Dực cũng ôm eo cô như thế nhưng hành động của anh rất lịch thiệp. Thủy An Lạc nghĩ đây chắc hẳn chính là cái mà người ta gọi là chênh lệch đẳng cấp đi.
"Tôi không ngờ Sở tổng cũng đến đây đấy?" Lão mập kia cười ha hả nói.
Mặt Sở Ninh Dực chẳng có chút biểu cảm nào cả, hoặc có lẽ anh đang thầm tính toán trong bụng xem làm hế nào để lôi tên này ra ngoài đánh cho một trận, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, chờ Viễn Tường qua cơn khủng hoảng rồi xử lý tên này sau cũng không muộn.
"Lạc Lạc, đây là tổng giám đốc công ty điện tử Phú Quý, sau này em cứ gọi ông ấy là chú Vương là được rồi!" Sở Ninh Dực dịu dàng lên tiếng, thể hiện rõ thái độ yêu chiều của mình đối với cô.
Thủy An Lạc hơi run lên một cái nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với lão mập kia: "Cháu chào chú Vương."
"Vương tổng, Lạc Lạc nhà tôi còn nhỏ, sau này mọi chuyện trên thương trường vẫn phải nhờ Vương tổng đây niệm tình nhiều mới được!" Giọng điệu của Sở Ninh Dực dửng dưng, nhưng nghe kỹ lại thấy có ẩn ý trong đó.
"Sao thế, nếu Thủy tiểu thư đứng ra tiếp nhận Viễn Tường thì đây là chuyện tốt mà." Vương tổng vẫn cười ha ha nhưng trong lòng đã có chút bực dọc, vì đây là người được Sở Ninh Dực che chắn nên chẳng ai trong đám bọn họ dám động vào cô cả.
"Tôi chỉ tạm thời đứng ra xử lý thôi, chờ đến khi nào chú Lưu ra viện hoặc bệnh của ba tôi khỏi rồi tôi sẽ rút lui!" Thủy An Lạc vừa nói vừa theo phản xạ lùi về sau một bước, cô không thích cái mùi trên người lão già này chút nào.
Trong một góc cách đó không xa có mấy người phụ nữ ăn mặc diêm dúa đang nhìn chằm chằm về phía này, trong đó có một người mặc một bộ đồ màu hồng nhạt nhếch miệng cười khẩy: "Chẳng qua cũng chỉ là một con nhãi bị chồng bỏ thôi, vênh váo cái gì chứ?"
"Phải đấy, còn bày đặt mở tiệc rượu, tôi thấy rõ ràng nó muốn tới câu đàn ông thì có!" Một người khác đang mặc bộ đồ màu xanh tiếp lời: "Còn Sở tổng nữa, không ngờ anh ấy lại đi giúp con nhỏ đó thật!" Cô ta vừa nói vừa giậm chân. Cô ta đã thích Sở Ninh Dực từ rất lâu rồi nhưng đều vô ích, anh còn chẳng thèm liếc cô ta đến một cái.
"Biết đâu về phương diện kia người ta giỏi thì sao? Nếu không các cô thật sự nghĩ là Sở tổng sẽ đi thích cái loại như cô ta à?" Ngoài đám phụ nữ đó ra, cách đó không xa còn một người đang vẽ móng cho mình, cô ta ngẩng lên để lộ ra vẻ mặt lẳng lơ của mình.
...