...
Thủy An Lạc thầm nghĩ, đúng là em nuôi của tên khốn nhất thành phố, đây chắc là bẫy nhất thành phố đấy.
Tuy không nguyện ý, nhưng Thủy An Lạc vẫn móc ví của Sở Ninh Dực ra, sau đó đi trả tiền cho ông chủ.
Trong ví của Sở Ninh Dực không có nhiều tiền mặt, nhưng cũng đủ để trả.
Lúc Thủy An Lạc vừa gập ví vào thì tâm trạng bỗng tốt hơn rất nhiều.
“Này...” Thủy An Lạc quay lại, đưa ví cho Sở Ninh Dực.
“Em cầm đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, lại ngoảnh lại cố tình dặn thêm một câu: “Nhớ đưa họ về tới tận nhà đấy.”
Mặc Lộ Túc gật đầu.
Thủy An Lạc tò mò nhìn theo Sở Ninh Dực, phải gọi là tò mò cực kỳ.
Xe của chú Sở đỗ bên ngoài. Sau khi lên xe Thủy An Lạc quay lại đã thấy con hẻm không còn náo nhiệt như ban nãy nữa.
“Vừa rồi Viên Giai Di có tới, là cô ta gây chuyện à?” Thủy An Lạc chớp mắt hỏi.
Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe đi, rồi anh lại cởi áo khoác của Tiểu Bảo Bối ra.
“Gặp rồi à? Thế à?” Sở Ninh Dực thờ ơ nói, chỉ có điều hai hàng lông mày nhíu lại rõ ràng cho thấy lúc này tâm trạng của anh không vui chút nào.
Thủy An Lạc tự động gật đầu, đúng là cô gặp cô ta thật, còn bị dằn mặt nữa đấy.
“Đám cảnh sát kia là anh gọi tới hả?” Thủy An Lạc hỏi.
“An Tam.” Sở Ninh Dực bình tĩnh trả lời, “Có điều lần này tìm được một cái cớ rất hay.”
Thủy An Lạc nghe anh nói mà đầu óc quay mòng mòng, ý anh là gì?
***
Tại Viên gia, tiếng nước chảy tí tách trong căn phòng yên tĩnh lại càng rõ ràng hơn.
Có một người mặc vest đen đứng sau lưng Viên Giai Di.
“Anh nói, người của tôi đều bị bắt hết rồi?” Viên Giai Di kẹp một điếu thuốc trong miệng, lúc nói chuyện, khóe môi nhả ra một làn khói, “Sao lại có thể trùng hợp như thế được?” Viên Giai Di líu ríu nói, như đang nghi ngờ điều gì đó.
“Phải, chúng tôi cũng không ngờ cảnh sát lại bất ngờ xộc tới lục soát như thế.” Người phía sau bất đắc dĩ nói.
“Không phải bất ngờ.” Viên Giai Di căm tức nói, “Thật không ngờ, Sở Ninh Dực vì cô ta mà cẩn thận đến như vậy.”
Chỉ vì cô ta gặp Thủy An Lạc một lần, mà anh liền kinh động tới cả cảnh sát luôn sao.
“Có khi nào kế hoạch của chúng ta bị người khác biết rồi không?” Người phía sau bất an nói.
“Không thể nào, kế hoạch của chúng ta không thể bị người khác biết được, chỉ là không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp con nhỏ đó thôi!” Viên Giai Di nhắc tới Thủy An Lạc, trong giọng nói vẫn ngập tràn thù hận không thể xóa nhòa.
Sở Ninh Dực càng quan tâm tới Thủy An Lạc, cô ta càng căm hận.
Từ trước đến giờ cô ta chưa thấy Sở Ninh Dực để ý tới một cô gái đến vậy bao giờ.
“Vậy chúng ta...”
“Nếu như lần này đã thất bại, vậy thì tiếp tục kế hoạch tiếp theo đi, tôi không tin, cái thành phố A này lại không bị tôi quấy tung lên được.” Viên Giai Di nói xong, khóe miệng liền nhếch lên.
Người phía sau vẫn có chút gì đó không yên tâm, “Nếu như lần này không phải là ngoài ý muốn, vậy kế hoạch của chúng ta có khả năng đã bị lộ rồi, nếu tiếp tục cũng...”
“Tôi hiểu Sở Ninh Dực hơn anh, giờ trong lòng anh ấy chỉ có một mình Thủy An Lạc, sợ tôi sẽ gây bất lợi cho cô ta, thế nên lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Viên Giai Di tự tin nói.
Người phía sau nhíu mày, cũng không nói gì thêm nữa.
Viên Giai Di lại nhả ra một vòng khói, rồi bảo người phía sau đi đi.
“Sở Ninh Dực, anh càng để ý tới cô ta, chỉ khiến em càng muốn cô ta biến mất thôi, có giỏi thì anh hãy bảo vệ cô ta một ngày hai tư tiếng luôn đi, nếu không...” Viên Giai Di nói tới đây liền bóp lấy điếu thuốc lá đang kẹp trong tay.
...