Chương 1136: Tiên hạ thủ vi cường [8]


...

Toàn thân Triệu Miểu lạnh toát, như thể có người dội một chậu nước lạnh thẳng xuống đầu cô ta, từ đỉnh đầu tới gan bàn chân đều lạnh toát.

Cố tình!

Rõ ràng là Sở Ninh Dực cố tình!

Triệu Miểu nghĩ rồi dứt khoát đuổi theo. Tuy bị thư ký của Sở Ninh Dực chặn lại, nhưng cô ta vẫn xông vào phòng làm việc của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, thư ký dè dặt nhìn anh.

Sở Ninh Dực ra hiệu bảo thư ký ra ngoài, sau đó mới đi tới ngồi trước bàn làm việc của mình. Anh lấy di động của mình ra thì thấy tin nhắn của Thủy An Lạc gửi tới.

[Bà xã: Lão Phật Gia tới rồi, nó chửi sướng cả người luôn...]

[Bà xã: Không đúng, người nó mắng là em mà...]

[Bà xã: Em cảm thấy Lão Phật Gia đang mắng chửi Phong điên đấy, tiện thể coi em thành nơi trút giận luôn, ahuhu...]

[Bà xã: Chồng ơi anh vẫn đang họp đấy à?]

Khóe miệng Sở Ninh Dực hơi cong lên, sau đó trả lời một câu:

[Ông xã: Em có thể đánh lại mà, chỉ số võ lực của em trên cô ấy mà.]

Thủy An Lạc vừa thấy cái tin nhắn này thì lập tức cảm thấy anh Sở đang trêu chọc cô. Cô bị Lão Phật Gia treo lên tẩn cho một trận thì có ấy!

“Sở Ninh Dực! Anh cố tình có đúng không!” Triệu Miểu tức giận nói.

Sở Ninh Dực miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sau đó tựa lưng vào ghế nhìn cô ta: “Đúng là tôi cố tình đấy thì sao nào? Không bằng cô gọi cái người đứng sau cô ra đây đi, biết đâu vẫn có thể giúp cô được một tay đấy.”

Thanh âm của Sở Ninh Dực trầm thấp, không có bất cứ gợn sóng nào.

Cả người Triệu Miệu rét run lên, cô ta nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi: “Anh biết...”

“Thật không may, trùng hợp làm sao năm ngoái vừa có một người không biết tự lượng sức mình để bây giờ đã bị cấm túc ở Paris! Mà hình như cô Triệu đây cũng từng du học ở Paris.” Sở Ninh Dực nói rồi đặt di động xuống: “Triệu Miểu, tôi không thích những kẻ ưa tính toán. Trước khi định tính toán người khác thì phải xét xem chính mình có thể bị mưu hại hay không đã! Chuyện ở công ty cô làm rất tốt, hoàn toàn không có kẽ hở gì cả! Nhưng mà tôi đã muốn đuổi cô đi thì có thừa biện pháp, cái trung tâm thương mại nhỏ bé của nhà cô chỉ dùng để chôn theo cô thôi!”

“Anh đuổi tôi đi rồi cũng không thay đổi được sự thật rằng vợ anh là ác long đâu!” Triệu Miểu lạnh lùng nói.

Sở Ninh Dực bỗng đứng dậy chống hai tay lên bàn: “Triệu Miểu, cô còn ép tôi nữa thì cả hai chúng ta đều không ai có lợi cả đâu.”

Triệu Miểu cũng chống tay lên bàn rồi nhìn thẳng vào anh: “Sao nào, bây giờ anh biết cô ta là yêu quái rồi cho nên cũng chột dạ chứ gì?”

Chí ít thì phản ứng của Sở Ninh Dực khiến cô ta rất hài lòng, xem ra hiện tại anh đã bắt đầu nghi ngờ Thủy An Lạc rồi.

Còn lúc này tại nhà An Phong Dương, Thủy An Lạc đang nhìn hai người ngồi trên sofa kia bàn xem chửi thế nào thì đã hơn, rồi lại nhìn bản thân cô quạnh trên cái ghế đơn này.

Theo ý của hai người kia mà nói thì: Công lực mắng chửi người của cô chỉ ở cấp học sinh tiểu học, thế nên dẹp qua một bên chơi đi!

Tuy cô biết, chẳng qua là họ không muốn để cô trông thấy rồi lại buồn lòng thôi.

Nhưng Thủy An Lạc thật muốn gào lên: Hai cái người thiểu năng này, chẳng lẽ chị dây không thể dùng điện thoại để xem được sao? Không thể xem sao? Không thể xem được sao???

Nhưng mà cô thật sự không dám rít gào ra miệng, vì cô vừa sợ Mân Hinh dùng máy tính khóa luôn tài khooản của cô, vừa sợ Kiều Nhã Nguyễn sẽ chặt tay cô thành vài khúc.

Thế nên cô đành ngoan ngoãn ngồi đợi.

Tiểu Bảo Bối một mực lăn lộn trên giường chơi đùa với em gái. Cô chỉ cần thi thoảng liếc mắt nhìn hai đứa một cái là được. Tiểu Bảo Bối ngoan hơn lúc bình thường rất nhiều, nếu em gái ngủ thì nhóc cũng lăn ra ngủ cùng luôn.

“Tiểu Lạc Tử, đến đây xem này.” Kiều Nhã Nguyễn bỗng gọi giật cô một tiếng.

“Chẳng phải là không muốn cho tao...”

“Mau lăn qua đây cho ai gia, đây chắc chắn là tin tức lớn đó!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, cắt ngang lời phản bác của cô bạn thân.

Có thể thấy được đây đúng là tin tức gì đó khó có thể ngờ tới.

...