...
Thím Vu "đau trứng" đưa điện thoại cho Sở Ninh Dực, lúc nộp lên còn nói: "Thiếu gia, đưa sim cho cậu là được rồi mà, điện thoại tôi còn phải dùng nữa." Ví dụ như chụp ảnh cho cậu và thiếu phu nhân chẳng hạn.
Sở Ninh Dực thoáng nhướng mày, đương nhiên là anh biết cái tật xấu đó của thím Vu, dung túng cho thím Vu đương nhiên là anh có lý do của mình, hay phải nói là những tấm ảnh đó sẽ có lúc phải dùng đến.
Thế nên Sở Ninh Dực liền gật đầu, chỉ tịch thu sim điện thoại của thím Vu thôi.
Thủy An Lạc ôm con tim thủy tinh tan vỡ nhìn Sở Ninh Dực bước lên gác, sau đó lại quay ra nhìn thím Vu.
"Thím Vu, sao thím lại có thể..." Cứ thế mà giao sim cho anh ấy chứ?
Thím Vu cũng đành câm nín, cái này phải trách ai, còn chẳng phải vì cô nhiều lời đó sao?
Thủy An Lạc quăng cái điện thoại đã bị cắt mạng đi, ngay cả lên mạng đọc báo thôi cũng bị Sở Ninh Dực giám sát thế này, vậy nên cô căn bản là chẳng có cách nào để liên lạc với Kiều Nhã Nguyễn rồi, không biết giờ nó thế nào rồi nữa.
Thím Vu thấy Thủy An Lạc phải uống thuốc kháng sinh, không thể cho con bú nên khuyên cô tranh thủ thời gian này cho Tiểu Bảo Bối cai sữa luôn.
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối đang hăng hái trèo lên giường cho bằng được, cũng đến lúc phải "cắt khẩu phần" của nhóc con nhà cô rồi.
Về chuyện này Sở Ninh Dực ngược lại lại cảm thấy khá vui vì anh đã sớm ngứa mắt cái cảnh thằng nhóc con này cả ngày nằm bò trên ngực mẹ đòi bú rồi.
Mỗi tối, An Phong Dương đều sẽ báo cáo tình hình tiến triển cho Sở Ninh Dực, để đề phòng Thủy An Lạc chạy ra ngoài tìm cách gọi điện, cho nên lúc bọn họ nói chuyện Thủy An Lạc cũng phải có mặt.
Thủy An Lạc dựa vào sofa nhìn hai người đàn ông nói một thôi một hồi, nhìn hai cái tên này chẳng khác quái gì một đôi gian phu dâm phụ cả, đêm nào cũng hẹn hò bí mật các thứ.
"Anh nói này Em Đẹp Gái, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em và Sở tổng nhà em một cách quang minh chính đại đấy nhé, cái ánh mắt nhìn kẻ thứ ba đó của em là nhìn ai đấy hả?" An Phong Dương tao nhã ngồi dựa vào sofa phía đối diện Thủy An Lạc, nhìn cô cười tít mắt.
"Đêm nào cũng chạy tới đây gặp riêng nhau, không phải là kẻ thứ ba thì là cái gì?" Thủy An Lạc hứ một cái.
Sở Ninh Dực quay sang nhìn cô gái đang ngồi dựa vào sofa, anh biết cô vẫn còn đang trách anh chuyện không cho cô gọi điện thoại.
"Chậc chậc, nghe chua ngoa chưa kìa, lại nói, anh làm thế này là vì ai hả? Anh cũng tới để gặp riêng em đấy thôi." An Phong Dương cười nói.
Sở Ninh Dực cau mày, cầm cốc nước ép trên bàn đẩy sang cho anh ta.
An Phong Dương giơ tay ra nhận, cười cười đứng dậy, "Thôi, muộn rồi, anh về trước đây." An Phong Dương nói rồi đi ra ngoài, nhưng lúc đi ra đến cửa phòng làm việc thì lại ngoái lại nhìn Thủy An Lạc, "Đúng rồi, thân là một người anh, anh tặng cho em thêm một tin này nữa này, bạn thân của em đã quay về bệnh viện đi làm lại rồi, có Phong Tứ ở đó, cô ấy đã sớm biết em không có việc gì rồi."
"Thật không?" Thủy An Lạc buồn rầu cả tối cuối cùng cũng trở nên tươi tỉnh hơn. Cô chạy đến túm lấy cánh tay của An Phong Dương, "Thế anh đã gặp nó chưa?"
Thủy An Lạc vừa mới nói xong, đã bị Sở Ninh Dực kéo lại vào lòng.
An Phong Dương thấy hành động đó của Sở Ninh Dực, khẽ cười nhưng không thèm để bụng cái sự keo kiệt này của tên này.
"Nhưng Mặc Lộ Túc thì vẫn chưa về, hình như chưa từ bỏ việc tìm kiếm em đâu." An Phong Dương nói, quả nhiên là lại nhìn thấy vẻ mặt của Sở Ninh Dực thoáng thay đổi.
Thủy An Lạc ngập ngừng, đàn anh tận mắt thấy mình rơi xuống, chắc anh ấy sẽ là người cảm thấy tự trách hơn bất cứ ai.
"Cậu có thể biến đi được rồi đấy." Sở Ninh Dực cau mày nói.
An Phong Dương nhún vai, quay người đi luôn.
Thủy An Lạc vẫn cúi gằm đầu, thậm chí ngay cả lúc An Phong Dương đi về cũng không để ý.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc vẫn còn ngẩn ngơ một cái, lướt qua cô đi mất. Giờ thì hay rồi, con đường cuối cùng của mình cũng mất luôn rồi.
!--Nhóm dịch: Mèo Xinh--
...