...
“Này!” Kiều Nhã Nguyễn vùng ra, chẳng lẽ cứ thế mà đi sao?
Phong Phong lại nắm chặt lấy cô, không cho Kiều Nhã Nguyễn thoát được, mãi cho đến khi đi khỏi chỗ đó mới buông cô ra.
“Sao anh lại tha cho con nhỏ đó dễ dàng như vậy hả?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận chất vấn.
“Thủy An Kiều dám trở lại, chứng tỏ sau lưng cô ta có người. Hơn nữa em có biết đứa bé kia là ai không?” Phong Phong đột nhiên nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày: “Ai?”
“Chính là ngôi sao nhí, cũng chính là đứa mà đạo diễn muốn bảo Niệm Niệm của chúng ta thay thế đấy.” Phong Phong nhíu mày nói.
“Nó á?” Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, “Anh thật sự muốn Niệm Niệm thay thế con bé đó hả?”
Phong Phong sờ cằm, cuối cùng lắc đầu, “Tạm thời không cần, Thủy An Kiều bỗng dưng lại trở về, nhất định không đơn giản như vậy. Anh phải đi tìm Sở Đại bàn bạc đã.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, đón lấy Tiểu Sư Niệm.
“Làm gì thế?”
“Anh gắt với ai đấy? Không phải anh đi tìm Sở tổng à?”
Phong Phong: “...”
“Tổ tông à, anh nào có gắt với em đâu?” Phong Phong nói bằng giọng ấm ức, anh chỉ hỏi có một câu thôi mà.
Tiểu Sư Niệm bật cười khanh khách, Ba Đẹp Trai sợ Mẹ Xinh Đẹp thật đấy.
Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
“Đi đâu thế, mình mua vé combo mà, đã chơi hết đâu.” Phong Phong vội kéo cô lại, anh ta chẳng vội xử lý loại người như Thủy An Kiều.
***
Trong phòng họp yên tĩnh, ngay tới tiếng thở cũng chẳng thấy đâu.
Sở Ninh Dực đứng ở đầu bàn, khoanh hai tay trước ngực.
“Thất bại? Giờ các người nói cho tôi biết, chỉ cạnh tranh với một trung tâm thương mại nhỏ thôi mà các người cũng thất bại?” Giọng Sở Ninh Dực không lớn, nhưng lại rét lạnh thấu xương.
Đám người ngồi dưới run bần bật, không dám ho he câu nào.
Cố Thanh Trần dựa vào ghế, lật đống tài liệu.
“Hán Yến? Tôi chưa từng nghe tên công ty này bao giờ, nhưng lại dùng khoản tiền lớn hơn ba nghìn vạn dự toán ban đầu cạnh tranh thành công, có phải muốn đối chọi với Sở Thị chúng ta không?” Cố Thanh Trần nói xong liền ném tập tài liệu lên bàn.
“Sở Hà Hán Giới? Sở Thị Hán Yến, rõ ràng mà nhỉ.” Cố Thanh Trần lại lên tiếng.
“Đi tra lai lịch công ty đó cho tôi, những người khác đều bỏ bảng đấu giá xuống, cuối cùng có khả năng sẽ phải nâng giá.” Nếu như muốn đấu với anh, vậy anh vứt mảnh đất đó đi, cũng sẽ không để kẻ kia được lợi.
Chờ mọi người ra ngoài hét rồi, Sở Ninh Dực mới đứng dậy đi ra.
“Không phải người của thành phố A.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Em điều tra rõ chuyện này cho anh rồi tính sau.”
Cố Thanh Trần gật đầu, sau đó nhanh chóng đi làm việc.
Sở Ninh Dực quay lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống rồi gõ mãi lên bàn.
Thủy An Kiều, người phụ nữ kia trở lại rồi.
Thế nên chuyện này tới tám phần là có liên quan tới cô ta.
***
Trước khi Thủy An Lạc tan làm, cô nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.
“Đón em á? Hôm nay sao anh tốt thế, không bận à?” Thủy An Lạc cười hỏi.
“Sao lắm lời thế, một lát nữa bản thiếu gia tới, đợi tiếp giá đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền dập điện thoại.
Thủy An Lạc mím môi, dập máy nhanh thế. Lúc cô đang định thu dọn đồ đạc thì điện thoại lại reo lên.
“Biết rồi, biết rồi, không phải em đang ở viện chờ anh đến đây sao? Sao anh lắm lời hơn trước vậy.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ nói.
“Tao nói này, mày có muốn show ân ái thì cũng phải nhìn cho rõ người đã chứ hả?” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.
...