...
Kiều Tuệ Hòa nói xong rõ ràng cũng nghĩ tới chuyện này.
“Hôm nay bà chỉ muốn hỏi cháu một câu, cháu có muốn làm bác sĩ hay không!” Ở Sở gia chẳng có một mống nào theo ngành y của bà cả, vất cả lắm mới được một cô cháu dâu này thì thử hỏi sao bà có thể buông tha được.
Còn muốn làm bác sĩ hay không?
Cả người Thủy An Lạc cứng đờ, cuối cùng cô ngẩng đầu lên nhìn Kiều Tuệ Hòa rồi mạnh mẽ gật đầu một cái.
Gật một cái rất mạnh.
“Được! Thế tới nhà xác làm việc một thời gian đi!”
“Nhà... xác?” Thủy An Lạc điên mất, vừa rồi là cô lắc đầu đấy không phải gật đâu đâu!
“Bà nội!!!” Thủy An Lạc muốn khóc, bà bắt cô một thân một mình đến nhà xác sao? Chết người được thật đó!
“Đấy là cách để cháu có thể nhanh quen với người chết nhất!” Kiều Tuệ Hòa nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, cô muốn được yên tĩnh...
“Khi đã quen được với người chết rồi, khi cháu thật sự gặp phải những bệnh nhân không thể cứu nổi, cháu sẽ thấy cháu có thể thản nhiên chấp nhận được chuyện này hơn.” Kiều Tuệ Hòa nói xong lại vỗ lên mu bàn tay của Thủy An Lạc. “Đi đi.”
Thủy An Lạc thẫn thờ đứng dậy: “Chuyện ngày hôm nay...”
“Không liên quan gì đến cháu hết, cái lão già đó không dạy được con nên hồn thôi.”
Thấy Kiều Tuệ Hòa bỗng nổi giận, Thủy An Lạc đành phải chuồn lẹ.
***
Trên đường về nhà, Thủy An Lạc cứ như người mất hồn. Tiểu Bảo Bối đang ngồi trong ghế trẻ em thì lại rất hài lòng vì sắp được về nhà, suốt dọc đường cứ bi bô suốt mà chẳng ai hiểu nhóc đang nói gì cả.
Sở Ninh Dực ngồi ở ghế lái nhìn người bên cạnh như đã tê liệt toàn thân: “Bà nội nói gì với thế?”
Hai tròng mắt của Thủy An Lạc nhìn chằm chằm lên nóc xe, không hề lên tiếng.
Chuông báo động trong lòng Sở Ninh Dực lập tức reo inh ỏi, vấn đề lớn rồi đây, biểu hiện của vợ anh lúc này hoàn toàn không bình thường chút nào.
“Rốt cuộc thì bà đã nói gì với em?” Sở Ninh Dực không nhịn được trầm giọng xuống.
Thủy An Lạc lúc này mới giật mình một cái rồi quay đầu nhìn Sở Ninh Dực.
“Em phải quay lại bệnh viện rồi!” Giọng của Thủy An Lạc bình tĩnh không một gợn sóng.
“Nói chuyện tử tế xem nào.” Cái giọng này nghe giống người chết quá đi.
“Em đang thích ứng với mấy người bạn mới.” Cái giọng điệu lại như gà chết không sợ nước sôi.
Sở Ninh Dực nhíu mày: “Nói cho tử tế, bạn mới của em là quỷ chắc!”
“Chúc mừng, anh đoán đúng rồi!” Thủy An Lạc trả rồi, trước khi Sở Ninh Dực kịp lên tiếng lần nữa thì cô đã kịp trở về trang thái bình thường mà nghiêng người sang tựa vào ghế của Sở Ninh Dực: “Để em kể anh nghe, bà nội muốn em làm việc ở nhà xác một thời gian.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực nghe vậy trượt tay một cái, nhưng anh cũng rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
“Bảo em tới nhà xác thì có khác nào là muốn lấy mạng em không cơ chứ?” Thủy An Lạc tựa trán lên ghế của anh.
“Đừng có làm màu, nếu muốn lấy mạng em thật, thì với cái tính ngu ngốc của em, chẳng phải em sẽ từ chối luôn rồi sao!” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc làu bà làu bàu ngồi thẳng lại chỗ mình. Anh Sở chẳng thú vị gì cả, không ngờ lại chẳng lo lắng cho cô chút nào.
“Lúc nào thì đi?”
Anh ấy không thèm để tâm đến việc cô phải tới cái nơi đó à!
Thủy An Lạc tức giận nghĩ rồi dứt khoát nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi: “Không biết!”
Sở Ninh Dực nhướng mày, cũng không để bụng thái độ của cô.
“Trước khi đi thì đi dự một đám tang với anh.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: “Anh Sở, Sở gia, Sở tổ tông, Tết nhất thế này mà anh cũng không tha cho em được à? Một người bảo em đi canh nhà xác, một người bắt em đi dự tang lễ, sao cứ bắt em dây dưa với người chết thế?”
Thủy An Lạc rên rỉ một tiếng rồi ụp thẳng cái gối lên đầu.
“Fool chết rồi!” Sở Ninh Dực nói nhẹ tênh.
Ặc...
Thủy An Lạc từ từ nhấc cái gối ôm ra rồi nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt không thể tin nổi.
...