...
“Ha ha ha, cũng đúng.” Tống Kha cười phá lên, “Nhưng anh lại không ngờ, với tính cách của em mà
có thể làm vợ một quân nhân được.”
“Em không thích nghe anh nói vậy đâu, tính cách của em làm sao hả?” Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn Tống Kha, “Còn anh, bao nhiêu năm không gặp, vừa nãy suýt nữa em không nhận ra anh luôn đấy.”
Sở Lạc Nhất nói xong lời này, sắc mặt Tống Kha lại lặng lẽ thay đổi một chút, sau đó mở miệng nói: “Đúng vậy, đi lâu quá, em không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường.”
Nhân viên bế hai ly nước qua trước, Sở Lạc Nhất cầm lấy một ly, nói cảm ơn rồi nhấp một ngụm, “Lần này anh đến đây để xử lý chuyện tin tức à?”
Sở Lạc Nhất mở miệng trước, mặt đầy vẻ “Đàn anh, em tin anh“.
Tống Kha cầm ly nước trong tay, lại không hề chạm môi, nghe thấy cô hỏi vậy liền tò mò nhìn cô: “Sao em lại hỏi vậy?”
“Cái chuyện tin tức đó, có người nói là do công ty của anh tung ra, em nghĩ nhất định không phải anh, anh cũng đâu có lý do gì để làm vậy, đúng không?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc mở miệng nói, “Hơn nữa nếu anh thật sự muốn làm vậy thì cũng không ngốc đến mức dùng công ty của chính mình, không phải sao?”
“Đúng vậy, anh không có lý do gì để làm vậy cả, không biết là ai làm, giờ anh đã để phòng Tư Pháp tham gia, vẫn đang tra xét, đến lúc đó nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Tống Kha hơi nhếch môi, mở miệng cười nói.
“Đúng vậy, đàn anh, anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Cố Tỉ Thành lúc trước còn nói...”
“Nói cái gì?” Tổng Kha đột nhiên mở miệng hỏi, tuy giọng nói không nhỏ, nhưng lại để lộ ra chút ít sự lo lắng bên trong.
Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, che giấu ý cười trong mắt mình, sau đó mở miệng nói rằng: “Còn nói gì được, ngay từ đầu em đã hỏi có phải là anh hay không, người ta nói em không có đầu óc, anh mà lại hành động ngu xuẩn như vậy à? Hơn nữa anh với anh ấy cũng chẳng có thù oán gì với nhau cả mà”
“Đúng thế.” Tống Kha lộ ra một nụ cười yên tâm, “Không ngờ đàn em của anh lại nghi ngờ anh.”
Sở Lạc Nhất cười khúc khích. Nếu không phải Cố Tỉ Thành nói thì cô vẫn tư duy theo cách bình thường đấy.
“Em còn nhỏ, em còn nhỏ, anh đừng để bụng nhé.” Sở Lạc Nhất cười hì hì, gọi mấy món đơn giản, sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện phiếm.
Cả quá trình có lẽ Cố Tỉ Thành là người được nhắc đến nhiều nhất, Sở Lạc Nhất cứ thật thật giả giả nói không ít, có thể thấy Tống Kha thật sự tin tưởng tất cả.
“Anh xem tin tức thấy có tin hai người vẫn chưa kết hôn, là thật à?” Tống Kha đột nhiên mở miệng hỏi.
Trên gương mặt Sở Lạc Nhất hiện lên chút quẫn bách xấu hổ, “Anh nói vậy làm em có cảm giác mình là một đứa con gái hư hỏng đấy.”
“Sao có thể, anh chỉ thấy hơi lạ thối. Con của hai người đã lớn vậy rồi, hơn nữa tuổi tác cũng không nhỏ, hẳn là phải kết hôn từ hai năm trước mới đúng, sao còn dùng dằng đến tận bây giờ?” Tống Kha lẳng lặng nói, thâm ý bên trong chỉ có mình gã hiểu.
Gã đang thăm dò Sở Lạc Nhất, hỏi xem Cố Tỉ Thành ba năm qua có phải thật sự ở trong quân đội không hay là ở nơi khác.
Cả quá trình Sở Lạc Nhất vẫn đeo gương mặt vô tội nhìn Tống Kha nói: “Bọn em từng đi rồi, nhưng ai ngờ anh ấy nhận điện thoại sau đó đi luôn, nửa tháng sau mới về, trong cơn tức giận, em liền cãi nhau với anh ấy.” Sở Lạc Nhất nói, vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiêu ngạo.
Một đứa trẻ bốc đồng, có làm gì cũng đúng!
Cô vẫn tùy hứng như thế đấy.
...