...
Suốt dọc đường Tiểu Quỷ Quỷ cứ thủ thà thủ thỉ nói chuyện với ba mình. Cố Tử Thành cơ bản không hề chen miệng nổi, con trai nói quá đỗi vui vẻ, anh chỉ cần nghe thôi là được rồi.
Cố Tử Thành đến chỗ ở hiện tại của Sở Lạc Nhất, quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, so với cuộc sống trước kia của vợ anh thì ở đây kém hơn rất nhiều.
Vợ anh vì theo anh mà phải chịu khổ rồi.
Nhưng hoàn cảnh ở chỗ quân khu cũng không tốt hơn chỗ này là bao, cho nên Cố Tử Thành cũng không có ý định mở miệng bảo Sở Lạc Nhất theo anh vào sống trong đó. Hơn nữa ở đây cũng cách chỗ anh không xa, anh chạy qua cũng chỉ mất mười phút đồng hồ mà thôi.
Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ bây giờ cứ đòi ở riêng một phòng, Sở Lạc Nhất cũng đã dọn xong cho bé. Thằng nhóc này giờ lớn rồi, không thể ngủ với mẹ được nữa.
Tiểu Quỷ Quỷ thấy bá bá thì chơi rất vui vẻ, cho nên chưa đến hai giờ đã mệt, ngủ thiếp đi trong lòng ba.
Cố Tử Thành đặt thằng bé xuống rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Nhất đang vẽ tranh trong phòng khách.
“Em và Quỷ Quỷ ăn uống thế nào?” Cố Tử Thành biết Sở Lạc Nhất không biết nấu cơm, úp mì gói thì còn tàm tạm.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, “Có nhà ăn”
Thật là quá tiện.
Cố Tử Thành bị nghẹn họng, con trai anh sẽ phải ăn cơm ở nhà ăn mà lớn lên sao.
Nhưng trừ nhà ăn ra, hình như anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Những lúc anh không bạn có thể qua giúp hai mẹ con...”
“Không cần, anh làm việc của anh đi, chúng tôi không chết đói được” Sở Lạc Nhất nói xong lại cúi đầu vẽ tiếp, bộ truyện tranh dài kỳ của cô vẫn chưa hoàn thành. Hiện giờ đã về đến đoạn bé Tiểu Quỷ Quỷ tìm được ba, câu chuyện tiếp theo thể nào cổ còn phải suy nghĩ tiếp.
Cố Tử Thành hít sâu, cố nén lại sự đau đớn do vợ mình ban cho.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó đặt bảng vẽ xuống đứng dậy, “Tôi đi lấy tiền trả anh?
“Sở Lạc Nhất!”
Cố Tử Thành tức giận mở miệng, có lẽ anh cảm thấy bị tổn thương quá sâu, nhất là khi cô cứ một mực nói về chuyện tiền bạc như vậy.
Sở Lạc Nhất từ từ ngẩng lên, lạnh lùng nhìn anh.
Anh cũng biết đau lòng?
Còn cô đau ba năm, ai đền lại cho cô?
Ánh mắt của Sở Lạc Nhất quá sắc bén, Cố Tử Thành không chiến mà bại: “Xin lỗi, anh không cố ý quát em”
Sở Lạc Nhất cười hờ hờ, lướt qua anh đi vào phòng ngủ.
Cố Tử Thành hít một hơi thật sâu. Trước khi Sở Lạc Nhất ra ngoài anh liền rời khỏi nơi này, bởi vì anh không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với cô khi cô đưa tiền trả lại cho anh.
Mà Cố Tử Thành vừa bỏ đi, Sở Lạc Nhất đã mở cửa phòng ngủ ra, trong tay không có vì tiền hay bất cứ thứ gì cả.
“Giờ mới biết khó chịu à, lúc tôi khó chịu anh còn đang bận báo đáp tổ quốc của anh cơ mà” Sở Lạc Nhất cười lạnh, sau đó đóng cửa đi vào định ngủ một giấc ngon lành.
Cố Tỉ Thành rời khỏi trường học, quay về quân khu, kéo hơn ba trăm chiến sĩ được tuyển chọn đợt này đến thao trường huấn luyện một trận.
Các chiến sĩ tỏ ra đờ đẫn, vì sao huấn luyện viên mới đi ra ngoài một chuyến mà đã lại nghiêm trọng hơn rồi thế này. Thế này là muốn giết chết họ đấy à?
Chắc là như vậy rồi!
Cố Tử Thành bị vợ mình làm tổn thương, đương nhiên là phải tìm nơi khác để bù lại, cho nên dĩ nhiên là khổ cho đám chiến sĩ này rồi.
“Chưa ăn cơm à, ẻo lả thế này chờ quân địch đến cạy não các cậu ra hay sao hả?” Cố Tử Thành đứng trên đài cao, nhìn các chiến sĩ đang đứng bên dưới nền xi măng giơ cao khúc cây, chạy qua chạy lại.
Mấy đội trưởng cấp dưới của Cố Tử Thành cũng phải lạnh run, lão đại đi ra ngoài bị ai ngược đãi vậy?
...