...
Sở Ninh Dực: “...”
Được rồi, anh cảm thấy anh cũng sắp điên đến nơi rồi đây.
Năm mới có rất nhiều người tới chúc Tết, Thủy An Lạc không xuống nhà mà chỉ có Tiểu Bảo Bối được bế xuống để đón khách.
Thủy An Lạc nghĩ, mớ tiền mà anh Sở đốt của cô thì không chừng có thể bù lại từ chỗ của con trai cũng nên.
Sở Ninh Dực đi xuống, vì khách tới chúc Tết là đều là quản lý ở công ty cho nên anh phải có mặt.
Thủy An Lạc gọi điện chúc Tết Kiều Nhã Nguyễn thì biết dạo này tình trạng của cô bạn thân cũng chẳng khác gì mình.
“Mày đang ở nhà mẹ chồng mà không biết đường đi xuống thể hiện một chút đi à?” Kiều Nhã Nguyễn vừa đọc tin tức vừa nói.
“Tao không xuống vì không biết lì xì có nên nhận hay không, dù sao cái mặt của tao cũng con nít thế này cơ mà! Bây giờ ra đường còn bị gọi là chị đó!” Thủy An Lạc cảm thán.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
“Cho mày tiền mừng tuổi là do mày lùn!” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát cho một câu trí mạng.
Thủy An Lạc: “...”
Cuộc sống ngày nào cũng thật khó khăn, đêm qua vừa mới bị anh Sở đả kích một lần, qua đến ngày hôm nay lại bị Kiều Nhã Nguyễn bồi thêm một chưởng.
“Còn lâu đi! Có mà mày ghen tị tao trẻ hơn mày thì có!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn định nói gì đó tiếp nhưng tay lại bấm mở chương trình tin tức trên tivi.
[Đội săn tin tìm hiểu xem đêm ba mươi có những ngôi sao nào đang làm việc, bất ngờ phát hiện Ảnh đế Phong Phong vẫn chăm chỉ công tác.]
Ảnh đế Phong Phong?
Thủy An Lạc hơi khựng lại, đầu bên kia quả nhiên cũng im bặt.
Đó chính là điểm mấu chốt trong lòng mà Kiều Nhã Nguyễn vẫn chưa vượt qua được, là điểm quyết định.
Nhưng cô lại chẳng làm thế nào để giải quyết được cả.
Hôm qua, ai ai cũng gọi điện đến chúc mừng năm mới. Lúc Thủy An Lạc nghe thấy giọng của Phong Phong thì thấy anh ta vẫn bình thường, hóa ra vẫn đang làm việc.
“Lão Phật Gia, mày không sao đấy chứ?” Thủy An Lạc nghe tiếng tắt tivi, không nhịn được hỏi.
“Sao một con cá quay về biển rồi mà vẫn khó quên những chuyện trên bờ như vậy nhỉ.” Kiều Nhã Nguyễn giễu cợt nói: “Đến cùng thì ở đâu mới có thể không nghe thấy tin tức về Ảnh đế Phong Phong đây?”
Thủy An Lạc hơi ngừng lại, không nói nên lời.
Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng lắc lắc đầu mình: “Mẹ tao gọi rồi, chắc chuẩn bị ăn cơm, tao cúp máy trước nhé.”
“Ừ, giúp tao chúc dì chú năm mới vui vẻ nhé.” Thủy An Lạc nói xong, bên kia cũng tắt máy.
Chỗ nào không thấy tin về Phong Ảnh đế sao?
Anh ta mà một siêu sao tầm cỡ quốc tế cơ mà, nếu muốn không trông thấy tin tức gì của anh ta thì chắc cũng chỉ có thể đến chỗ nào đó không có tivi mất thôi!
***
Mùng hai, Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch cùng ra ngoài.
Nhưng đến tầm mười giờ thì người của Triệu gia lại mò tới cửa.
Đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc gặp được ông già họ Triệu kia.
Nhìn bề ngoài thì tuổi tác của ông ta cũng ngang Kiều Tuệ Hòa, người rất gầy, gầy đến mức khiến người ta cảm thấy ái ngại.
Đi theo sau ông ta là con trai của ông ta, cũng chính là cái vị nghe đồn đã có bằng giáo sư kia, ngoài ra còn có cả Triệu Lâm và Triệu Miểu nữa.
Trong nhà không có ai, bọn họ lôi cả nhà tới thế này thì còn nhiều hơn cả chủ nhà nữa.
“Lạc Lạc, lên gọi bà con xuống đây đi.” Hà Tiêu Nhiên thản nhiên nói rồi vào bếp lấy nước.
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đang ngồi chơi trên thảm vào lòng rồi vội vàng lên lầu tìm Kiều Tuệ Hòa.
Kiều Tuệ Hòa nghe Thủy An Lạc nói người của Triệu gia tới chúc Tết liền cười khẩy một tiếng: “Chúc Tết sao? Có mà ông ta đến để xem năm nay có làm bà tức chết được hay không thì có!”
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, một tay cô đỡ Kiều Tuệ Hòa đứng dậy: “Không được đâu, con với mẹ con đều ở đây mà, ai là người tức chết còn chưa biết được đâu!” Thủy An Lạc lại nhớ đến công lực của mẹ chồng nhà mình, không nhịn được phải nói thêm một câu.
Kiều Tuệ Hòa nhìn cô nhưng không nói gì, bà chỉ đẩy tay Thủy An Lạc ra rồi xuống lầu.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tại sao cô cứ có cảm giác đám người Triệu gia này cố ý nhằm lúc cả Sở Ninh Dực và Sở Mặc Bạch không có nhà để đến thế nhỉ.
...