...
Lý Tử kéo Thủy An Lạc ra đằng sau mình. Hai người nhìn đám phóng viên và ba mẹ của Lương Khiêm đang ồ ạt bước vào.
Chắc là do có vụ phóng viên bị chết cóng ngoài thành gây xôn xao quá lớn, cho nên đám phóng viên của thành phố A bây giờ cũng không còn điên cuồng như trước kia nữa.
“Cô Sở, tại sao cô vẫn không ra mặt trả lời về những vấn đề có liên quan tới chuyện cô mắc sai lầm khiến bệnh nhân của mình mất mạng?”
“Chính là con khốn này này, chính con khốn này đã hại chết con trai chúng tôi!” Lương phu nhân ngồi bệt xuống bù lu bù loa khóc lớn: “Người ta có thế lực, chúng tôi thì làm gì có cái gì. Thế nên con trai chúng tôi có chết cũng không tìm lại được công bằng.”
Hai bàn tay của Lý Tử siết chặt nhưng anh đã bị Thủy An Lạc kéo lại.
Dưới ánh đèn chói đến lóa mắt, Thủy An Lạc hơi híp mắt nhìn xung quanh.
“Cô Sở, chuyện lần này liệu cô có để Sở tổng ra mặt nữa không? Vì dù sao thì mấy lần trước đó cũng đều là Sở tổng đứng ra giải quyết cho cô cả mà.”
“Cô Sở, những gì bà Lương nói là thật sao? Các người thật sự muốn giải quyết riêng chuyện này à?”
“Cô Sở, còn cả chuyện nhốn nháo ở viện hôm qua nữa. Có người nói, hai đồng nghiệp của cô cũng vì cô mà chết. Cô Sở cô mang thù oán đặt vào công việc hết sao?”
“Cô Sở, cô làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới bệnh viện Sở Thị đấy. Chắc cô không biết bên ngoài đã có người hô hào nói Sở tổng bao che cho cô ở bệnh viện coi mạng người như cỏ rác rồi đấy.”
“Anh phóng viên kia, anh ăn nói cho cẩn thận một chút!” Lý Tử trầm giọng nói.
Thủy An Lạc tựa vào cạnh bàn, hai tay cố bấu chặt lấy mép bàn sau lưng, không ngờ cô đã gây ảnh hưởng lớn cho bệnh viện Sở Thị tới mức này rồi.
Thủy An Lạc khẽ đẩy Lý Tử ra. Cô lạnh lùng liếc nhìn đám phóng viên đang nhốn nháo trước mặt.
“Chuyện này tôi sẽ cho tất cả mọi người một lời giải thích, hơn nữa tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến bệnh viện Sở Thị hết!” Thủy An Lạc trầm giọng trả lời.
“Cô là đồ lừa đảo, ai thèm tin cô hả!” Lương phu nhân lớn tiếng kêu la.
Lương tiên sinh cũng gào lên theo bà ta rồi nhào thẳng về phía Thủy An Lạc.
Lý Tử lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay của ông ta: “Lương tiên sinh, nơi này là bệnh viên!”
“Chính là chỗ này, chính là chỗ này, cô ta đang ở trong đó!” Bên ngoài lại vang lên tiếng đàn ông đang quát tháo, ngay sau đó thì một đám người cầm dao phay tiến vào.
Đám phóng viên sợ hãi hét lên rồi tránh qua một bên. Lý Tử nheo mắt lại kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình để che chắn cho cô.
Hai tay Thủy An Lạc siết chặt, đây là... đám người gây sự ngày hôm qua.
Nhưng tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Lý Tử, Lý Tử cũng quay lại nhìn cô.
“Sư phụ, xem ra hôm nay em không chỉ đơn giản là hại anh mất việc thôi đâu, có khi ngay đến cái mạng nhỏ này cũng không giữ được nữa đấy.” Thủy An Lạc áy náy nói với anh.
Lý Tử mỉm cười rồi nới lỏng cổ áo của anh ra, bẻ bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc: “Yên tâm đi, sư phụ của em không yếu đến thế đâu. Trái lại anh đây còn muốn xem là ai cho bọn họ lá gan để làm ầm ĩ đến mức này nữa đấy!”
Đúng là mặt dày trắng trợn, hôm qua vừa mới giết người xong mà hôm nay còn dám vác mặt đến bệnh viện gây rối. Làm sằng làm bậy, ngay trước mặt phóng viên mà dám cầm dao hiên ngang thế này.
“Ai không liên quan thì cút hết ra ngoài cho tao, con khốn này hại chết lão gia tử nhà chúng tao, hôm nay tao mà không chém chết nó thì thật có lỗi với linh hồn của lão gia tử trên trời!” Gã đàn ông cầm đầu nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống, hùng hổ lên tiếng.
Tại hành lang bệnh viện, Trưởng khoa quản lý nhân sự vội vã lảo đảo xông vào phòng bệnh có An Phong Dương ở đó.
“Sở tổng! Sở tổng! Xảy ra chuyện rồi!” Trưởng khoa vừa nói vừa thở hồng hộc, ngón tay cứ chỉ mãi ra phía ngoài: “Sở phu nhân! Sở phu nhân...”
...