Chương 1376: Lời dặn của mẹ [2]


...

Thủy An Lạc khởi động máy xong thì thấy có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là từ cùng một dãy số.

Chỉ có một số này?

Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại rồi lập tức lôi di động của mình ra tìm một dãy số.

“Đàn anh?” Thủy An Lạc khẽ kêu lên.

Tại sao tự dưng Mặc Lộ Túc lại gọi cho Sở Ninh Dực, thậm chí còn gọi liên tục như vậy?

“Làm cái gì thế hả?” Sở Ninh Dực vừa mới bước ra liền thấy Thủy An Lạc đang ngồi trên giường, mỗi tay một cái di động mà đờ ra, anh nhíu mày hỏi.

Thủy An Lạc hơi giật mình khiến cô quăng luôn cả di động của Sở Ninh Dực đi.

Chiếc di động đáng thương bị quăng xuống đất, quay quay hai vòng rồi mới nằm im đó.

Thủy An Lạc xấu hổ cười cười: “Em...”

Sở Ninh Dực khom người nhặt di động của mình lên rồi nhìn thông báo trên màn hình, đốt ngón tay anh lập tức trắng bệch.

Thủy An Lạc biết Sở Ninh Dực nhớ tất cả những dãy số lưu trong di động của cô, vậy nên anh ắt cũng sẽ biết đây là số điện thoại của Mặc Lộ Túc.

Sở Ninh Dực cầm lấy di động sau đó đặt lên trên bàn: “Rời giường đi!”

Thủy An Lạc vội vàng bò xuống giường rồi cẩn thận nhìn vẻ mặt của Sở Ninh Dực.

“Đàn anh về thật rồi sao?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.

Sở Ninh Dực đẩy cô vào phòng tắm: “Đi rửa mặt đi, hôm nay anh muốn đến khách sạn để xác nhận lần cuối hiệu quả của các thiết bị được lắp đặt. Buổi chiều anh sẽ đi thẳng từ khách sạn qua đón em.”

Thủy An Lạc bĩu môi không hỏi tiếp nữa.

“Anh muốn dỡ khách sạn ra lắp lại thật đấy à?” Thủy An Lạc nghĩ, chẳng phải nói là nâng cấp thôi sao? Nhưng là lần trước đến đó thì cô thấy rõ ràng là anh đã dỡ cả khách sạn ra rồi.

“Tạm thời bảo mật, đến hôn lễ em sẽ biết.” Sở Ninh Dực nói rồi đưa bàn chải đánh răng đã có sẵn kem đánh răng qua cho cô, hai người cùng làm vệ sinh buổi sáng.

Thủy An Lạc càng thấy tò mò hơn, cô nhìn anh: “Em nói cho anh biết, mấy cái công nghệ cao em chẳng hiểu gì hết đâu đấy, đến lúc đó mà mất mặt cũng là mất mặt của anh đó.”

“Đánh răng đi, đồ ngốc này!” Sở Ninh Dực nói rồi vỗ vỗ lên đầu cô.

Mùi kem đánh răng khiến Thủy An Lạc nôn khan một trận, cuối cùng cũng chỉ chà chà qua loa rồi thôi.

Sở Ninh Dực đỡ cô ra khỏi nhà vệ sinh: “Sao lại nghén ghê thế?”

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, cô cũng muốn biết lý do đây. Trước đây cô có bị như vậy đâu.

Vừa nghĩ đến đây thì quả thực con trai của cô ngoan đến không thể ngoan hơn được nữa.

“Anh đi cùng em đến bệnh viện xem sao.” Sở Ninh Dực vẫn không yên lòng.

“Không sao đâu, buổi sáng nôn một lúc cũng là chuyện bình thường thôi. Lát đi làm rồi em qua khám thử xem thế nào là được rồi.” Thủy An Lạc phất tay, cô cũng không muốn để anh chuyện bé xé ra to.

Thủy An Lạc nói rồi còn sờ sờ cái bụng của mình, lần này nhất định là con gái rồi, cho nên mới khiến cô bị giày vò như vậy.

“Muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em?” Sở Ninh Dực xót vợ ngốc cho nên nói chuyện cũng dịu dàng hơn vài phần, cũng không giống mọi khi lấy chuyện chọc tức vợ ngốc nhà mình làm vui nữa.

Làm!

Anh Sở nói là anh ấy đích thân làm!

Thủy An Lạc lập tức vui vẻ hẳn lên, chẳng mấy khi anh Sở chủ động làm cơm cho cô, lần trước là vì cô bị ốm.

“Muốn ăn...” Thủy An Lạc sung sướng há miệng nhưng lại phát hiện mình chẳng nói được món nào ra: “Cái gì em cũng không muốn ăn!” Thủy An Lạc nói rất đáng thương, khó lắm mới có dịp anh Sở muốn đích thân xuống bếp nấu cho cô, nhưng mà cái dạ dày của cô lại tạo phản, cái gì cô cũng không muốn ăn vì sợ lại nôn.

Chân mày của Sở Ninh Dực lại càng nhíu chặt lại, anh đỡ cô nằm xuống: “Em cứ chờ một lát, anh xuống xem thế nào.”

Thủy An Lạc gật gật đầu rồi ôm chăn nhìn anh ra khỏi phòng.

Người đàn ông này chắc chắn cực kỳ yêu cô! Nếu không thì sao anh có thể quan tâm đến cô như vậy chứ?

Nhưng mà còn đàn anh thì sao?

...