Chương 3363: Tích lũy và tiêu hao của tình yêu [1]


...

An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy cũng không nghĩ ngợi nhiều mà nói thẳng luôn, “Cũng tạm tạm, lúc tự học với lúc ăn cơm sẽ chạm mặt. Thời gian em ở trường không nhiều, lúc không có tiết học em về nhà luôn mà.”

Lúc ăn cơm và tự học?

Lẽ nào không phải hai địa điểm yêu đương phổ biến nhất của sinh viên đại học à?

Nhưng cũng may là đầu óc của vợ anh không đủ dùng cho lắm.

“Ừm, không cần quá thân thiết với những người đó.” Sở Lạc Ninh nói rất thản nhiên.

An Hinh Duyệt khựng lại một lúc mới hiểu ý của anh, bỗng chốc bật cười, “Anh ghen đấy à?”

Suy nghĩ của anh bị người ta vạch trần nhưng Sở Lạc Ninh không hề có vẻ ngượng ngùng mà còn lên tiếng, “Em biết là tốt, sau này tránh xa đám bạn nam đó ra.”

An Hinh Duyệt bị kích thích bởi sự thẳng thắn của anh. Lần đầu tiên cô biết rằng hóa ra có người ghen tuông mà vẫn hùng hồn như vậy được.

An Hinh Duyệt ôm cánh tay anh đi về phía vườn hoa nhỏ phía sau, “Anh đã nghiêm túc vậy, em còn thế nào được nữa? Với cả, Tôn Phi cũng không thích em. Người lạnh lùng như cậu ta, yên tâm, không chú ý tới em được đâu.”

Ánh mắt Sở Lạc Ninh trở nên thâm thúy, cái tên Tôn Phi kia không thích cô ấy?

Chuyện này không phải là chuyện khó nói, mà nó quá rõ ràng rồi, cái tên Tôn Phi không thể nào tùy tiện giúp người khác thay đổi thành tích được.

Cho nên, Sở Lạc Ninh có thể nhìn ra, tên Tôn Phi kiêu ngạo lạnh lùng kia không phải Lâm Phong, cậu ta thực sự thích An Hinh Duyệt.

Trường học này, tuy rằng trông có vẻ không có gì, nhưng thực ra vẫn rất nguy hiểm.

An Hinh Duyệt dẫn Sở Lạc Ninh tới khu vườn nhỏ. Thực ra đang mùa đông nên nên khu vườn này chẳng có gì hay ho cả.

Nhưng tiền đề là, được ở cùng anh, có thế nào cũng thấy hạnh phúc, cho nên An Hinh Duyệt thích được đi dạo bên cạnh anh.

Sở Lạc Ninh nhìn quang cảnh xung quanh. Anh không đi học đại học, cho nên đối với anh, trường đại học là một sự tồn tại thần bí.

Trên đường có vài tốp học sinh cùng nhau lên lớp hoặc tan học, hoặc đôi khi là đi tự học, đến nhà ăn.

“Anh nhìn gì vậy?” An Hinh Duyệt đứng trước mặt anh, chắn ánh mắt nhìn người đi qua lại của anh.

Sở Lạc Ninh thu ánh mắt lại, nhìn cô gái tỏ vẻ không vui đứng trước mặt mình, khóe môi anh khẽ cong lên, sau đó anh nói, “Đột nhiên cảm thấy, anh mới là một đứa thất học, chỉ tốt nghiệp tiểu học.”

Câu này không sai, tuy rằng cấp học của anh rất cao, nhưng nếu tính đến việc được quốc gia này thừa nhận, anh chỉ có mỗi tấm bằng tốt nghiệp tiểu học.

An Hinh Duyệt khẽ nắm lấy cổ tay anh mà lắc lắc, “Anh đừng sỉ nhục bao nhiêu người có bằng cấp tiến sĩ trở lên của đất nước này nữa, được không hả?”

“Anh nói thật mà, anh thật sự mới chỉ tốt nghiệp tiểu học thôi, có cần anh về nhà lấy bằng tốt nghiệp cho em xem không?” Sở Lạc Ninh tủi thân nói.

An Hinh Duyệt ném cho anh một ánh mắt “anh tự nghĩ đi nha“. Trong tay anh còn cầm giấy chứng nhận học hàm tiến sĩ do học viện quân sự nước ngoài cấp, sao anh không lấy ra đi?

Sở Lạc Ninh bật cười thành tiếng. Anh ôm vợ mình tiếp tục tản bộ trong khuôn viên trường, “Anh thực sự không được đi học chính quy mà, lúc ở Học viện Thợ Săn (tức Học viện Quân sự Bolivar ở Venezuela), anh là người nhỏ nhất. Ngoài những lúc huấn luyện ra, không lúc nào nói chuyện được với những người kia.”

“Bởi vì không nói chuyện được nên anh mới tốt nghiệp trước thời hạn chứ gì.” An Hinh Duyệt hừ một tiếng.

Sở Lạc Ninh chậc chậc vài tiếng, “Vợ à, em không thể nói như vậy được, em phải nghĩ rằng anh vì em nên mới tốt nghiệp trước thời hạn chứ.”

An Hinh Duyệt: “...”

Không có tí tế bào lãng mạn nào, không ngờ người đàn ông này rời mình xa được vài năm còn biết thốt ta những câu như vậy.

...