Chương 517: Nước dưa hấu đủ chua không?


...

Vì Tiểu Bảo Bối cũng đi cùng, cho nên Sở Ninh Dực bao nguyên cả khoang hạng nhất.

Thủy An Lạc đi theo Sở Ninh Dực được các vị lãnh đạo của của sân bay nghênh đón tuyệt đối không hề có cảm giác sang chảnh gì, cô chỉ muốn biết như này thì tốn mất bao nhiêu tiền đây hả?

Sở gia, anh thừa tiền như thế thì cứ cho em đi này!

"Sở tổng, mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỗ chúng tôi sẽ có người phụ trách chăm sóc cho tiểu thiếu gia, xin anh cứ yên tâm."

Sở Ninh Dực gật đầu, sau đó anh ngoảnh lại nhìn cái mặt khó chịu của Thủy An Lạc, "Mặt bị rút gân à?"

Thủy An Lạc lập tức khôi phục vẻ bình thường trong nháy mắt. Cô đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào. Không phải mặt cô bị rút gân mà là tim cô đây này, rút phát đau lên được.

Sau khi người phụ trách rời đi, Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh cửa sổ, tiếp viên hàng không đứng ở cửa để bất cứ lúc nào cũng có thể phục vụ họ. Ánh mắt mấy cô nàng này nhìn Sở Ninh Dực mang theo cả sự ái mộ.

Tiểu Bảo Bối lần đầu tiên được ngồi máy bay nên kích động tới nỗi hai mắt cứ đảo quanh, nơi này nhìn một chút, nơi kia liếc một cái.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi tới cạnh Sở Ninh Dực, cô đưa chân đá đá anh.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhướng mày.

"Anh nhiều tiền thế cho em không được à?" Thủy An Lạc chề môi nói, chưa nói tới chuyện bao nguyên khoang, lại còn là chuyến bay quốc tế, riêng vụ này thôi không biết đã tốn mất bao nhiêu tiền rồi đây?

Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy tờ báo đặt trước mặt: "Không mất tiền."

"Gạt quỷ chắc?" Thủy An Lạc không tin.

"Đây là sản nghiệp của Sở Thị!" Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên.

Thủy An Lạc sửng sốt mất tầm ba giây, sau đó cô quả quyết ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đối diện Sở Ninh Dực. Được rồi, là do cô nghĩ ngợi quá nhiều, Sở tổng thế này làm sao có thể ngồi chung máy bay với người khác cơ chứ?

Tiểu Bảo Bối đang được mẹ bế nhưng vừa ngồi xuống lập tức vươn hai tay với tìm ba. Khi được ba đón lấy, Tiểu Bảo Bối liền nhoài ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Khoang hạng nhất của máy bay Sở thị có thể nói là sang trọng như tiêu chuẩn của khách sạn, chỗ ngồi rộng rãi, phía trước còn có chiếc bàn vuông để đặt các loại đồ vật, ghế ngồi có thể điều chỉnh, buổi tối còn có thể dùng để nghỉ ngơi.

Hơn nữa cả khoang hạng nhất cũng không có quá mười chỗ ngồi.

Trước khi máy bay cất cánh, nữ tiếp viên hàng không thân hình nóng bỏng tươi cười bước tới. Cô ta khom người xuống trước mặt Sở Ninh Dực rồi dịu dàng lên tiếng: "Sở tổng, máy bay sắp cất cánh rồi, mời ngài cài chắc dây an toàn. Có thể để tiểu thiếu gia ngậm núm vú giả nữa, như vậy lúc máy bay cất cánh có thể giảm bớt ảnh hưởng tới tiểu thiếu gia."

Thủy An Lạc ngồi một bên vừa cài chắc đai an toàn vừa nhìn cô gái gần như muốn đè cả người lên Sở Ninh Dực kia. Này, sao cô không nhắc tôi đây hả?

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu một cái, một tay anh thắt chặt đai an toàn lại, sau đó nhận lấy bình sữa do nữ tiếp viên kia đưa tới.

"Tôi khát!" Thủy An Lạc đột nhiên mở miệng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, thấy trên mặt cô gái nhà mình viết rõ chữ "Tôi muốn uống giấm", khóe miệng anh cong lên: "Lấy một cốc nước chanh cho Sở phu nhân đi."

"Tôi không muốn uống nước chanh, tôi muốn nước dưa hấu vừa mới ép!" Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sắc mặt nữ tiếp viên kia khẽ biến, nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười chuyên nghiệp của mình, rốt cuộc cũng chịu cách Sở Ninh Dực ra một khoảng nhất định: "Vâng, Sở phu nhân, tôi sẽ lập tức mang lên cho cô ngay!" Nữ tiếp viên dứt lời liền ôm hận đạp giày cao gót rời khỏi đó.

"Nước dưa hấu đủ chua không?" Sở Ninh Dực từ tốn nói.

"Em thích!" Thủy An Lạc vừa hói vừa hừ một tiếng rồi nhìn ra bên ngoài.

Sở Ninh Dực cảm thấy rất hài lòng, cô nhóc này càng ghen tợn thì anh lại càng cảm thấy thỏa mãn.

Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa ngồi cười khanh khách, cơ mà nhất định không chịu đặt vào trong miệng.

Sở Ninh Dực cau mày, lúc trước anh đã cố tình tìm hiểu thấy bảo lúc máy bay cất cánh hoặc hạ cánh mà cho trẻ em uống chút nước thì sẽ khá hơn một chút, ai ngờ nhóc con này bây giờ lại không chịu uống.

!--Nhóm dịch: Mèo Xinh--

...