Chương 1799: Hạ lăng xuất hiện [10]


...

“Đây là ý của tổng giám đốc, chị có ý kiến gì thì cứ trực tiếp đến tìm tổng giám đốc để giải quyết.” George nói thẳng, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Lăng một cái, rồi rời đi.

Muốn trách thì chỉ có thể trách khuôn mặt của cô gái đó giống y hệt khuôn mặt của An Kỳ Nhu thôi.

Đó là gương mặt mà Phong Phong không muốn nhìn thấy nhất.

Hạ Lăng rất khó chịu, không có lý do gì mà cứ thế đòi sa thải cô ta mà được sao?

“Hạ Lăng à...”

Chị Lưu còn đang định nói gì đó, Hạ Lăng đã xoay người chạy ra ngoài. Cô ta phải đi hỏi cho ra nhẽ.

***

Những cảnh quay buổi sáng đã được quay xong, tâm tình của Phong Phong tuy chưa khôi phục lại hoàn toàn nhưng cũng không đến mức cả người ngẩn ngơ như lúc đầu.

Hiện tại anh đang tranh thủ khoảng thời gian nghỉ trưa để chơi đùa cùng Tiểu Bất Điểm. Hôm nay toàn là cảnh quay của anh cùng những vai phụ khác cho nên Triệu Uyển Uyển và Tiểu Sư Niệm không tới. Bé con chơi một mình đương nhiên là có chút cô đơn.

Phong Phong nắm hai cánh tay nhỏ xíu của con gái rồi cho bé chơi xích đu tự chế, đây chính là trò mà Tiểu Bất Điểm thích nhất.

“Ha ha ha...” Tiểu Bất Điểm cười vang. Bé không những không sợ độ cao mà thậm chí còn muốn ba cho bay cao hơn nữa.

“Phong Phong!!!”

Đột nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên đằng sau. Hai tay của Phong Phong hơi dừng lại thế nhưng người thì vẫn đứng im.

Lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đang ăn cơm, chỉ có một mình anh chơi đùa với Tiểu Bất Điểm cho nên ở đây không còn người nào khác.

“Tại sao anh lại sa thải tôi? Tôi đã làm gì sai hả?” Hạ Lăng bước tới trước mặt Phong Phong, mắt của cô ta đỏ ngầu.

Đôi mắt này...

Phong Phong hơi cúi đầu tránh đi ánh mắt của Hạ Lăng, sau đó cẩn thận đặt Tiểu Bất Điểm xuống đất rồi xoay người lại: “Chỉ bằng thái độ lúc này của cô.”

Không phải anh nói sa thải Hạ Lăng nhưng anh biết người ra quyết định là ai.

Quyết định của Sở Ninh Dực chính là quyết định tốt nhất.

“Tôi đã ký hợp đồng với công ty! Anh không có quyền sa thải tôi!!!” Hạ Lăng lại vòng qua trước mặt Phong Phong, cản đường anh lại.

“Công ty sẽ trả phí vi phạm hợp đồng cho cô, còn có chuyện gì nữa không?” Giọng nói của Phong Phong lạnh băng, rõ ràng là anh đã không muốn nói tiếp nữa. Anh sợ rằng mình sẽ không cách nào tiếp tục đối diện với gương mặt này.

Nếu là người khác thì chắc anh chẳng buồn liếc mắt lấy một cái, thế nhưng khi đối diện với gương mặt này, anh vẫn không thốt ra nổi những lời tàn nhẫn.

“Đây không phải là vấn đề về phí bồi thường vi phạm hợp đồng, anh có biết tôi vì đến đây làm trợ lý cho anh mà phải từ chối biết bao nhiêu công việc khác không?” Hạ Lăng nói, đôi mắt đã đỏ ửng: “Từ năm năm trước tôi đã thích anh rồi, thích xem anh đóng phim anh có biết không?”

Phong Phong nhắm hai mắt lại, cả người cứng đờ.

Rất nhiều năm trước cũng có một cô gái như thế này, mỗi lúc anh từ chối cô gái ấy điều gì thì nhất định cô ấy sẽ ôm lấy cánh tay của anh, dùng đôi mắt đỏ ửng đó giả vờ đáng thương, còn anh luôn là người phải chịu thua.

“Ba!!!” Tiểu Bất Điểm nắm chặt lấy tay của Phong Phong, trong đôi mắt to tròn xoe dấy lên sự bất an.

Phong Phong như bị sét đánh, anh ta lập tức bế Tiểu Bất Điểm lên rồi nhanh chóng rời đi.

“Phong Phong! Anh đứng lại! Phong Phong...”

[Phong Phong! Anh đứng lại!]

Hai âm thanh có âm điệu hoàn toàn giống nhau.

Quả nhiên Phong Phong dừng bước.

Rất nhiều năm trước, những lúc hai người họ cãi nhau, mỗi lần anh bỏ đi là cô gái ấy sẽ đứng đằng sau giậm chân, lớn tiếng gọi anh ta lại.

Hạ Lăng đi đến trước mặt anh rồi hít sâu một hơi: “Phong Phong, kể cả anh muốn đuổi tôi đi thì cũng phải cho tôi một lý do chứ! Tôi không hề phẫu thuật thẩm mỹ.” Hạ Lăng cảm thấy Phong Phong nghĩ cô ta phẫu thuật thẩm mỹ cho nên mới muốn sa thải cô ta.

Phong Phong nhìn đôi mắt của Hạ Lăng, trong mắt anh cũng hiện lên vằn đỏ.

Có lẽ chính vì cô gái này không hề phẫu thuật thẩm mỹ cho nên mới không thể ở lại.

...