...
Sở Lạc Duy cẩn thận xử lý vết thương cho cô, như đang đối xử với bảo bối mà anh trân trọng nhất trên thế giới này.
Kiều Vi Nhã ngã một cú rất đau, có một số chỗ máu thịt lẫn lộn.
Sở Lạc Duy nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn nói lời trái lương tâm, “Đi đường không nhìn, sao không ngã chết luôn đi.”
Thấy chưa, vẫn độc miệng như thế đấy.
Trái tim nhỏ bé của Kiều Vi Nhã đột nhiên không còn đập loạn nữa.
Thôi bỏ đi, tự dưng rung động với cậu ta làm gì?
Xử lý xong vết thương cho Kiều Vi Nhã, phải trả tiền, Sở Lạc Duy cứ nhìn Kiều Vi Nhã mãi.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, “Sao thế, không hiểu tiếng Trung à, không biết cả thế giới đang nói tiếng Trung à, trả tiền đi chứ.”
“Không mang ví.”
Thử nghĩ mà xem, bạn mua đồ, đến lúc trả tiền lại quên mang ví, đó là cảm giác như thế nào.
Thử hỏi có bối rối không, có buồn lòng không, có ngượng ngùng không?
Nhưng mà cậu Hai ơi, thái độ điềm nhiên của cậu như thế là sao đấy?
Đồng chí cậu Hai vẫn đứng yên một cách đương nhiên như thế, không bối rối, không buồn lòng, không ngượng ngùng luôn, dù sao cũng có người trả tiền mà.
Kiều Vi Nhã cười còn khó coi hơn cả khóc, nhìn về phía cô gái trông quầy thuốc vẫn còn đang mê mẩn vì trai đẹp, “Em gái ơi, em xem, anh này đẹp trai như vậy, hay là em đừng lấy tiền của bọn chị nhé.”
Kiều Vi Nhã vừa dứt lời, không đợi cô gái kia tỏ thái độ, Sở Lạc Duy đã cướp lấy điện thoại của Kiều Vi Nhã, sau đó kéo tay cô ấn mở khóa vân tay, mở wechat, hỏi cô gái kia, “Bao nhiêu tiền?”
Kiều Vi Nhã nhìn một loạt động tác liên tiếp với vẻ không dám tin, vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Cô gái kia đỏ mặt trả lời, “Hai mươi tư tệ, thực ra không cần... đâu...”
Cô gái kia chưa nói hết câu, Sở Lạc Duy đã chuyển tiền cho cô ấy với vẻ thiếu kiên nhẫn, sau đó cõng Kiều Vi Nhã lên lưng đi thẳng ra cửa.
Cô ngốc này định bán mặt của cậu đi để gán nợ à?
Mặt của cậu chỉ thuộc về cô thôi, không cho ai xem hết.
Miệng của Kiều Vi Nhã vẫn còn nguyên hình chữ O, nằm trên lưng Sở Lạc Duy, nhìn chàng trai đang sải từng bước dài với vẻ không thể tin nổi.
“Kiều Vi Nhã, nếu sau này cậu còn dám dùng mặt tôi, tôi sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn.” Sở Lạc Duy hung hăng nói, cậu thuộc về cô gái của cậu cơ mà, tại sao phải cho người khác nhìn.
“Xí, hẹp hòi chết đi được, cho con gái nhà người ta cơ hội thể hiện sự mến mộ thì đã làm sao? Cậu đâu mất miếng thịt nào.”
“Thế tôi cho cậu một lần đấy, cậu thể hiện sự ngưỡng mộ với tôi xem nào?” Sở Lạc Duy đốp lại lời cô, không hề khách sáo.
“Tôi mến mộ cậu á, cậu tưởng tôi bị mù à?” Kiều Vi Nhã nói thật to bằng cái giọng khó tin, khi cảm thấy Sở Lạc Duy muốn ném cô xuống, vội vàng ôm lấy cổ cậu và gào lên, “Mến mộ, mến mộ, tôi mến mộ cậu nhất.”
Đùa chắc, nếu bị ném xuống, cô lại bị trọng thương lần nữa à?
Ở một góc mà Kiều Vi Nhã không nhìn thấy được, khóe miệng Sở Lạc Duy khẽ nhếch lên, hai tay xốc cô lên trên, tiếp tục đi về phía trước.
Giải quyết được mối nguy cơ bị ném xuống đất, Kiều Vi Nhã vẫn ôm chặt lấy cổ cậu, “Bánh Bao Rau, sao trước lúc đến đó cậu không nói với tôi là tôi phải những gì? Nếu tôi không đuổi thứ ti tiện Mạch Thụy đó đi thì kế hoạch của cậu nhỡ nhàng hết à?”
“Không đâu.” Sở Lạc Duy rất tự tin.
Không biết vì sao, Kiều Vi Nhã nghe được câu nói tin tưởng không có lý do này, tâm trạng liền tốt lên, tốt đến mức...
Kiều Vi Nhã dựa vào vai cậu, nhưng vì buồn ngủ mà ngáp dài một cái, sau đó hai tay ôm chặt hơn, nói, “Sở Lạc Duy, thật ra tôi...”
...