...
Sở Lạc Nhất nói rồi lại nhìn ra ngoài, ngực không ngừng phập phồng.
Cố Tỉ Thành cũng không vội nói gì. Anh lái xe lên đường cao tốc, chốc chốc lại liếc nhìn Sở Lạc Nhất đang nhìn ra bên ngoài.
Ánh đèn neol bên ngoài cứ lướt qua từng cái, ánh vào mắt cô, nhưng lại không thể rọi được vào tim cô.
“Phải, em bị đánh bại rồi.” Sở Lạc Nhất bỗng nói, “Em không biết tại sao mọi người không biết gì cả nhưng lúc nào cũng tỏ ra hiển nhiên như thế. Như thể cả thế giới này đều cần họ phải duy trì trật tự vậy. Em từng cho rằng em có thể làm được, em không để ý.” Nói tới đây, Sở Lạc Nhất quay ra nhìn Cố Tỉ Thành: “Đây không phải là lần đầu tiên. Lúc họ đứng ở vị trí đạo đức bất chấp sự thật mà trách cứ người khác, họ chưa bao giờ nghĩ tới việc chuyện này không hề liên quan gì tới họ à?”
Cố Tỉ Thành vẫn im lặng, nhưng anh đã lái xe chậm lại.
“Một diễn viên nổi tiếng, bắt đầu có nhiều người nhảy ra bôi nhọ người ta. Một bộ phim bán được nhiều vé xem, không ít các nick ảo bắt đầu xuất hiện, bên dưới toàn là anh hùng bàn phím phán xét người ta. Đều không còn là trẻ con nữa rồi, chẳng lẽ họ không biết lời nói có thể khiến người khác đau lòng đến thế nào à? Họ chưa bị người khác mắng chửi bao giờ chắc? Em từng nghĩ sẽ không để tâm tới. Nhưng những lời mắng chửi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu em, em không thể quên đi được. Thậm chí em còn không biết liệu họ có biết em là ai không mà bắt đầu làm một người thi hành đạo đức với người khác như vậy?” Sở Lạc Nhất nói tới đây, rõ ràng cũng đã bắt đầu không khống chế được tâm trạng của mình nữa.
Cố Tỉ Thành để mặc cô xả ra, cứ để cô giữ những điều này trong lòng ngược lại không tốt chút nào.
Ra khỏi thành phố, dưới đường cao tốc là có thể tới được một sườn núi nhỏ ngoài ngoại ô, cũng được coi là một khu phong cảnh của thành phố A.
Cố Tỉ Thành đỗ xe lại, nhìn Sở Lạc Nhất đang cầm giấy lau nước mắt.
“Ông đây không vẽ nữa, nhưng ông đây sẽ không nhận thua đơn giản như vậy đâu. Kể cả em có không vẽ nữa, em cũng sẽ kéo bọn họ phải chết theo tranh của em.” Sở Lạc Nhất vặn chặt tay mình.
Cố Tỉ Thành cúi xuống đã thấy ngón tay cô trắng bệch. Anh từ từ đưa tay ra nắm lấy tay cô, ngăn cho cô tự hành hạ mình.
Cố Tỉ Thanh đưa cô xuống xe, sau đó dắt cô lên núi.
Hôm nay ánh trăng thì bình thường, nhưng sao lại sáng vô cùng.
Sở Lạc Nhất đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành hất cằm ra hiệu cho cô nhìn ra phía xa.
Sở Lạc Nhất vẫn tò mò, quay mặt nhìn về phía anh chỉ.
“Bầu trời đầy sao, anh đang muốn nói với em rằng hãy bao dung đi đấy à?” Sở Lạc Nhất quay qua nhìn Cố Tỉ Thành rồi nói.
Cố Tỉ Thành vỗ lên đầu cô một cái: “Vờ vịt văn chương cái gì chứ? Muốn chửi mắng cái gì thì cứ chửi mắng ở đây đi, không có ai thấy được, cũng chẳng có ai nghe thấy hết.”
Sở Lạc Nhất nghe thấy Cố Tỉ Thành nói vậy bỗng phụt cười, quả nhiên đây mới là Sáu Chấm mà cô thích.
Sở Lạc Nhất hít sâu một hơi, hai tay làm thành cái loa kề sát miệng mình: “Giờ tôi ghét tất cả mọi người... Tôi ghét tất cả mọi người, ghét tất...”
Tiếng ghét của Sở Lạc Nhất vang vọng trong không trung, nhưng lại có gì đó đẹp ảo diệu.
Âm thanh vọng lại truyền vào tai, như thể là lời của thiên nhiên đang đáp trả lại cô.
Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh khẽ ôm cô vào lòng, lồng ngực rộng lớn của anh như muốn ngăn chặn cả thế giới này lại cho cô.
“Nếu như có thể, anh muốn chống đỡ cả thế giới này vì em.” Cố Tỉ Thành khẽ thì thầm vào tai cô, không hề giống với âm thanh mà Sở Lạc Nhất muốn thế giới này nghe được, anh chỉ muốn một mình Sở Lạc Nhất nghe thấy, dù là không khí cũng không được.
Cơ thể Sở Lạc Nhất khẽ cứng đờ trong giây lát, rồi lại nhanh chóng thả lỏng ra.
...