Chương 291: Người đàn ông đó quá mức tự phụ


...

Không nghe được đáp án mà mình muốn, Sở Ninh Dực có chút bực bội, đang định đứng dậy bỏ đi thì Lâm Thiến Thần lại nói tiếp, "Sở Ninh Dực, cậu biết không? Khi cậu chọn tương kế tựu kế, để cho cô ta lên chiếc xe đó, cậu đã định sẵn sẽ có khúc mắc với cô ta rồi. Tuy tôi không làm hại được Thủy An Lạc, nhưng chí ít, cô ta sẽ không dễ dàng yêu cậu nữa đâu." Trong giọng nói đầy sự đắc thắng.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Lâm Thiến Thần, một lúc sau anh mở miệng nói: "Từ lúc bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy có người theo dõi tôi rồi, không khéo đó lại là một chiếc taxi, chiếc taxi đó theo tôi đến tận bệnh viện."

Lâm Thiến Thần mỉm cười, tựa như đang chờ anh nói tiếp.

"Nhưng Lâm Thiến Thần à, cô lại ngu xuẩn hơn tôi nghĩ." Sở Ninh Dực châm chọc.

"Cậu biết không? Vốn dĩ tôi không nghĩ sẽ ra tay vào hôm nay. Nhưng lúc tôi trông thấy cô ta ở bên cạnh một người đàn ông, tôi liền biết đây có lẽ sẽ là một cơ hội tốt. Bởi vì cậu quan tâm đến cô ta, mà cậu lại chẳng biết gì về việc xử lý chuyện tình cảm của bản thân cả. Những gì cậu biết chỉ có giận cá chém thớt lên Thủy An Lạc, bởi vì cậu đâu có biết yêu là thế nào đâu, cậu chỉ biết đố kỵ mà thôi." Giọng điệu Lâm Thiến Thần bỗng trở nên sắc bén, "Tất nhiên, có thể cậu sẽ không cãi nhau với Thủy An Lạc trên đường, vậy thì khi ấy kế hoạch của tôi sẽ phải tạm gác lại, cũng có khả năng cậu sẽ đưa Thủy An Lạc về bệnh viện cùng, lại càng có khả năng trong lúc tức giận, cậu sẽ mặc kệ sự sống chết của Viên Giai Di mà đưa Thủy An Lạc đi. Bao nhiêu khả năng như vậy, tỷ lệ thành công của tôi chỉ có 25% thôi, không phải sao?" Lâm Thiến Thần nói xong đặt hai tay lên bàn, "Nhưng mà, nhờ có sự trợ giúp của cậu, 25% của tôi lại thành 100% và tôi thì trở thành một kẻ tội phạm."

Lâm Thiến Thần nói đến câu cuối cùng, tâm trạng có chút kích động.

Nhưng Sở Ninh Dực vẫn ngồi yên nhìn cô ta.

"Nhưng..." Lâm Thiến Thần tiếp tục nói, "Sở Ninh Dực, cậu sắp xếp mọi thứ cẩn thận như vậy lại không biết trên đời này còn có một từ gọi là "bất trắc". Cậu cảm thấy cậu có thể bảo vệ được cho cô ta, là bởi vì cậu luôn tự tin hơn người khác. Nhưng cậu có từng nghĩ tới, nếu lỡ trong lúc Thủy An Lạc tranh chấp với tài xế xảy ra tai nạn xe cộ, người của cậu và cậu liệu có cứu được cô ta không? Lỡ mà gã đàn ông kia tự dưng phát điên lên, có thể sẽ giết chết cô ta ngay trên xe thì sao? Cậu đã từng nghĩ đến chuyện bất trắc này chưa hả Sở Ninh Dực?"

Lâm Thiến Thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng dội vào lòng Sở Ninh Dực lại vô cùng nặng nề, bất trắc, cái bất trắc mà cô ta nói khiến anh cảm thấy run sợ.

["Sở Ninh Dực, mẹ nó anh đúng là một con heo, anh đang bảo vệ tôi? Anh đang hại tôi, là hại tôi thì có. Anh có biết lúc tôi biết mình lên nhầm xe thì đã sợ hãi đến thế nào không? Đừng lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho tôi để lợi dụng tôi. Sở Ninh Dực, tôi cho anh hay, Thủy An Lạc tôi đây đếch cần cái lòng tốt đó của anh!"]

"Sẽ không có chuyện bất trắc đó." Sở Ninh Dực mở miệng, nhưng không còn tự tin như trước nữa, trái lại có chút gì đó khản đặc, có thể nói, đó là tâm trạng mà anh không thể khống chế được.

"Sở Ninh Dực!" Lâm Thiến Thần từ từ đứng dậy, hai tay vẫn đè chặt xuống bàn, "Cậu thích cô ta, đáng tiếc, cô ta sẽ không bao giờ đi yêu một người đàn ông mang tính mạng của mình ra làm mồi nhử cả, chỉ bởi vì, người đàn ông đó quá mức tự phụ." Lâm Thiến Thần ghé sát vào tai anh gằn từng từ từng chữ, từng câu từng lời một cách rõ ràng.

...