...
Ánh sáng tím, dã thú kêu gào.
Đó là khi rồng của Sở Lạc Nhất bị kích phát, cũng chính là lúc Sở Lạc Nhất gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy năm nay, con bé vẫn khống chế tốt, hầu như chưa từng để cho mắt tím xuất hiện. Con bé vẫn hay nói đùa với người nhà, thế này có tính là bàn tay vàng của nó hay không.
Mà tác dụng duy nhất của bàn tay vàng này chính là bảo vệ tính mạng của con bé.
Bọn họ không biết hai nghìn năm trước đây rồng có bản lĩnh nghịch thiên gì, nhưng hai nghìn năm sau, điều duy nhất rồng có thể làm, chính là bảo vệ tính mạng của chủ nhân.
Hai tay Thủy An Lạc hơi run rẩy, cho dù ngay giây tiếp theo đã được Sở Ninh Dực nắm lấy, vẫn không thể ngăn cản được cơn run rẩy của cô.
Đó là ánh sáng của rồng, cô quá quen thuộc đối với thứ này.
Rồng của con gái chưa bao giờ xuất hiện, đây là lần đầu tiên.
“Con sẽ đến khu vực thiên tai ngay bây giờ, Sở Vi...” Sở Lạc Duy nói xong liền cầm áo khoác của mình lên, gọi Sở Vi đã thay xong quần áo cùng đi ra ngoài.
Ánh mắt Sở Ninh Dực vẫn dính ở trên tivi, chính xác mà nói, là dính chặt vào luồng ánh sáng tím kia.
“Bao Đậu gặp chuyện rồi. Bao Đậu gặp chuyện rồi.” Thủy An Lạc khôi phục lại tinh thần, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực lúc này cũng đang lo lắng, lo lắng hơn bao giờ hết.
Con gái từ nhỏ đã được anh nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ thời khắc này anh cũng thấy sợ, giống như lúc biết tin Thủy An Lạc ngã vào nước lũ năm đó vậy.
“Anh Cả...” Mân Hinh và An Phong Dương từ bên ngoài chạy vào, hai tròng mắt Mân Hinh đỏ lên, “Miên Miên, Miên Miên đi cùng với Bao Đậu, vừa rồi đó là...”
An Phong Dương không nói gì, nhưng khi thấy Sở Ninh Dực anh đã hiểu tất cả. Nơi đó làm sao có thể có cực quang được. Mọi người có thể nghĩ đó là dị tượng do cơn mưa lũ mang tới, nhưng chỉ có bọn họ mới biết đó là thứ gì.
An Phong Dương siết chặt tay, xoay người liền đi ra ngoài. Anh chỉ có một đứa con gái, tuyệt đối không thể để cho con bé xảy ra chuyện gì được.
***
Màn đêm đen kịt trống rỗng, cơn mưa xối xả, ngọn núi âm trầm gần như đã bị nước lũ cuốn sạch mọi thứ.
Trong bóng tối một bóng người nhỏ bé đang ra sức kéo một người khác lên chỗ cao hơn. Cho đến khi trèo lên được mép đá, hoàn toàn cách xa nước lũ, bóng người nọ mới ngồi phịch xuống mặt đất.
Sở Lạc Nhất thở hổn hển, đôi mắt vẫn mang màu tím đậm.
“Cảm ơn mày.” Sở Lạc Nhất nhìn lên bầu trời nói, lại ngồi xổm nhìn An Hinh Duyệt nằm dưới đất.
“Nếu để anh Cả thấy chị như vậy, em nhất định phải chết đấy, rồng cũng không cứu được em đâu.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay giơ trước chóp mũi An Hinh Duyệt thử một chút, còn hơi thở, may quá may quá.
Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh. Nơi này địa thế khá cao, nhưng vẫn không tránh được cảnh bị mưa xối xả hành hạ. Xung quanh toàn là những cây đại thụ bị quật gãy, thậm chí có vài gốc đã bị trôi xuống phía dưới.
Sở Lạc Nhất tìm một phiến lá lớn che phía trên An Hinh Duyệt, “Chị Miên Miên, chị nhất định không được làm sao đâu đấy, em không muốn bị anh em lột da đâu.”
Tại một dốc núi khác, cũng là một nhóm người đang bị kẹt.
“Oh shit, cực quang, ở đây còn có cả cực quang?” Một người đàn ông trên người dính đầy bùn đất nhìn luồng ánh sáng tím vừa biến mất bên kia, lớn tiếng chửi một câu. Có điều khi quay anh ta đầu lại liền phát hiện ra đội trưởng nhà mình đã biến sắc.
Đó không phải là cực quang.
Nước mưa ào ào tuôn xuống, bùn đất trên mặt người đàn ông nọ dần trôi bớt, lộ ra một cương mặt cuồng dã, làn da hơi vàng, hai tròng mắt sắc bén như chim ưng, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dài, sống mũi cao và đôi môi mỏng như cánh ong, khiến cho dung mạo tuyệt đẹp của người đàn ông này càng thêm hoàn mỹ.
...