...
"Ngày kia anh phải về rồi! Chắc là không xem kịp buổi biểu diễn cuối cùng của em." Sở Ninh Dực vẫn quyết định trở về. Không đợi được cô nhóc kia tìm đến mình thì anh cũng chỉ còn cách trở về thôi.
Viên Giai Di hơi biến sắc, có thể thấy rõ được vẻ mặt mất mát của cô ta lúc này.
Sở Ninh Dực biết mình làm thế này là nuốt lời với Viên Giai Di, nhưng anh vẫn phải nói ra những lời này, dù sao người cần anh nhất vào lúc này là... Thủy An Lạc.
"Nhưng mà Ninh Dực, anh đã hứa với em rồi cơ mà." Viên Giai Di ngẩng đầu nói, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt.
Chim hải âu nghiêng cánh chao lượn trên mặt biển, ánh mắt Sở Ninh Dực càng thêm sâu thẳm, từ bao giờ mà nước mắt của Viên Giai Di đã không còn khiến anh mềm lòng được nữa rồi.
"Xin lỗi." Cuối cùng Sở Ninh Dực vẫn nói ra câu này, sau đó để chú Sở đẩy mình rời khỏi bãi biển.
Viên Giai Di mím môi thật chặt, ngón tay cô ta siết chặt tới trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Ninh Dực, đều là người cũ, bạn gái cũ và vợ cũ chẳng qua cũng chỉ kém nhau một đứa bé mà thôi.
Cô ta hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh lại được, cô ta mà lại thua một đứa bé sao? Cũng chỉ có thể nói rằng khoản đặt cược này của Thủy An Lạc quá hữu dụng.
An Giai Tuệ tức hồng hộc về đến nhà, toàn bộ thành phố A này không có bất cứ một tòa báo hay phương tiện truyền thông nào đồng ý lấy tin của bà ta, dáng vẻ ấp a ấp úng của họ đủ để hiểu rằng đã có người đã âm thầm căn dặn trước rồi.
"Mẹ?" Thủy An Kiều vừa ngáp vừa bước từ trên lầu xuống, thấy mẹ mình đang nổi điên lên trong phòng khách thì không nhịn được gọi một tiếng.
"Đồ vô dụng, một lũ vô dụng." An Giai Tuệ điên cuồng gào thét, bà ta hất thẳng tất cả mọi thứ trên bàn trà xuống đất.
Thủy An Kiều hơi run bắn người lên, cô ta bặm môi đi xuống: "Mẹ, mẹ sao thế?"
"Thủy An Lạc là cái thá gì chứ, tại sao tất cả mọi người đều giúp nó! Để tao xem lần này ai có thể giúp được mày nữa!" An Giai Tuệ nói rồi hất nốt đĩa trái cây cuối cùng ở trên bàn xuống đất.
Thủy An Kiều thấy mẹ mình đang phát rồ nên vội vàng đi tới kéo cánh tay bà ta lại: "Mẹ, chỉ cần Thủy An Lạc xảy ra chuyện thì Thủy gia sẽ là của chúng ta có đúng không? Chúng ta không cần rời khỏi đây, mọi thứ ở đây đều sẽ là của con hết?" Thủy An Kiều hưng phấn nói, cái mà cô ta mong muốn chẳng qua cũng chỉ là vinh hoa phú quý mà thôi.
"Tất nhiên, tất cả những thứ này đều là của chúng ta, đều là của chúng ta hết." An Giai Tuệ cười lạnh một cách dữ tợn. Nếu như không có ai muốn lấy tin tức của bà ta, vậy bà ta sẽ để các nhà báo tự vác xác tới tìm Thủy An Lạc.
Mới sáng sớm, Thủy An Lạc đã đến bệnh viện làm báo cáo giám định chấn thương, sau đó tới phòng làm việc của Mặc Lộ Túc chờ lấy kết quả. Tiểu Bảo Bối được mẹ bế trên tay, hai cái chân nhỏ đá qua đá lại. Vì bé con không hề hay biết gì cả nên cậu bé là người vui vẻ nhất ở đây.
Mặc Lộ Túc rót nước cho Thủy An Lạc xong liền ngồi xuống đối diện với cô: "Đừng lo lắng, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi! Đến lúc đó thì em cứ qua bên này thực tập cũng được."
Thủy An Lạc cúi đầu chơi với con trai, trong lòng cô cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của đàn anh: "Không cần đâu, giải quyết xong chuyện này em sẽ đưa con tới bệnh viện của nhà Nhã Nguyễn để thực tập."
Cô sẽ không quấn lấy Sở Ninh Dực, vậy nên Sở Ninh Dực hoàn toàn không nhất thiết cứ phải trốn tránh cô thế này. Thay vì để người ta trở về rồi đuổi mình đi thì chẳng thà cô tự rời đi trước còn hơn. Ít nhất vẫn còn giữ lại được chút mặt mũi cho bản thân, không phải sao?
Ánh mắt Mặc Lộ Túc càng trở nên sâu thẳm. Anh cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngồi ê a trên đùi cô: "Vậy Tiểu Bảo Bối thì sao? Anh ta chịu để em mang nó đi à?"
Tiểu Bảo Bối?
Thủy An Lạc nhìn con trai, mọi chuyện Sở Ninh Dực làm cũng chỉ vì nhóc con này mà thôi, vậy nên trước khi Sở Ninh Dực trở về cô phải mang con đi trước mới được.
...