Chương 2312: Hàng giả [9]


...

Nếu như không nhờ Thủy An Lạc kéo chân thì Sở Ninh Dực giả đã đi rồi. Băng Tuyết cũng không có khả năng buông tha họ một cách nhanh chóng như vậy, có khi bây giờ vẫn còn đang giằng co với nhau.

Janis nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng hắn vừa mới nghe thấy Sở Ninh Dực nói chuyện với người bên kia, mà cái anh nói chính là cho người rút khỏi phòng thí nghiệm gen, nếu như là giả thì tại sao phải nói như vậy.

“An, cô chắc chắn là có thể phân biệt được rõ ràng sao?” Janis nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực, thế nhưng lời này lại nói với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cười lạnh nói: “Janis, dù cho anh không nhận ra ba anh thì cũng không thể có chuyện tôi không nhận ra chồng tôi được. À đúng rồi, anh đúng là một người ngay đến ba mình là ai cũng không biết mà.”

“Cô nói cái gì?” Janis không nhìn Sở Ninh Dực nữa mà nhìn thẳng vào Thủy An Lạc.

“Điếc à? Điếc thì đi mà bảo ba của anh khám cho!” Thủy An Lạc nói rồi từ từ buông Hàng Giả ra, bước về phía Janis: “Janis, theo như tôi được biết thì bác sĩ gia đình của Công chúa Delia đã chết từ ba mươi năm trước rồi. Người mà anh gọi là ba thật sự là ngài Lawrence sao?”

Thủy An Lạc nói rất thong thả, Lawrence có thể là ba của Janis, nhưng chắc chắn không phải là ba của James. Janis chỉ lớn hơn Thủy An Lạc hai tuổi, cũng tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho nên khi đó Lawrence thật đã chết rồi.

Chân mày của Janis càng nhíu chặt: “An, tôi không biết cô đang nói cái gì cả. Ba của tôi đúng là Lawrence, là bác sĩ của Công chúa Delia! Điều này chắc chắn không sai!”

“Đúng là một đứa trẻ đáng thương.” Thủy An Lạc tỏ ra thương tiếc nói: “E là hôm nay có chết cũng không thể vào được phần mộ của tổ tiên rồi. Dù sao thì anh cũng có biết tổ tiên của mình là ai đâu, xuống dưới đó rồi đừng có chạy tới nhà họ Smith nhé, người ta không biết anh đâu.”

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ à, em có chắc là muốn nói những điều này với một tên nước ngoài không?

“À đúng rồi, có phải anh nghe lời tôi nói nhưng không hiểu gì đúng không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cố ý đi vòng quanh bên người Janis, vừa đi còn vừa sờ sờ cằm, càng nhìn Janis thì chân mày của cô càng nhíu chặt lại.

Lúc này Thủy An Lạc đang ầm thầm tính toán kế hoạch xem làm cách nào để chạy về phía chồng của mình. Cô nhìn ra được thực lực của tên Hàng Giả kia với Sở Ninh Dực ngang nhau, nếu cứ chạy như vậy thì còn thêm một Janis với ba gã to con đằng sau kia nữa, ca này khó đối phó rồi.

Cho nên giờ nếu cô chạy tới chỗ chồng mình thì không được đáng tin lắm.

Jasnis cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “An, cô đang kéo dài thời gian đấy à?”

Thủy An Lạc nhún vai: “Kéo dài thời gian? Để đề phòng anh với tên Hàng Giả kia sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa quay đầu âm thầm liếc Sở Ninh Dực một cái.

Trong tai nghe của Sở Ninh Dực vẫn truyền tới những lời giải thích gián đoạn của An Phong Dương. Thật ra bọn họ không hề biết đến cùng là rồng đã bị giam giữa thế nào, thế nhưng chắc chắn nó có liên quan tới Lawrence, cũng liên quan tới Long Man Việt.

Thế nhưng Sở Ninh Dực đột nhiên nhận ra được một vấn đề, An Tam ngu ngốc nhà anh đã đi nhầm hướng rồi, lúc này phải giải quyết vấn đề phòng thí nghiệm người cải tạo gen chứ không phải vấn đề trong hầm băng. Nếu cậu ta đưa người sang bên kia, giải quyết xong chú Hạng rồi thì có thể cho nổ phòng thí nghiệm người cải tạo gen luôn được.

“Janis, ở đây cũng không có ai là người ngoài, tôi hỏi anh một vấn đề.” Thủy An Lạc lên tiếng.

Janis nhìn Thủy An Lạc như một con hồ ly, lại nhìn hai Sở Ninh Dực không phân biệt được thật giả, cô chắc chắn ở đây không có người ngoài sao?

...