Chương 2332: Thì ra là mày [9]


...

“Xin mày đấy, mau ra đi.” Thủy An Lạc bò từ bên này qua bên kia, ngay một chi tiết nhỏ thôi cũng không bỏ sót.

Cô thật sự muốn chặn lại tất cả các âm thanh kia, nhưng những âm thanh ấy lại như ma chú, cứ lởn vởn bên tai cô.

Phong Phong đưa Kiều Nhã Nguyễn lùi lại một bước, lau đi vết máu trên khóe môi mình, “Bạch Nhị, vẫn chưa tới hồi kết, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.” Nói rồi anh bỗng buông Kiều Nhã Nguyễn ra. Thấy Bạch Dạ Hàn muốn lao qua chỗ họ, anh vội nắm lấy cổ tay hắn, lộn qua bẻ ngược tay hắn ra phía sau.

Kiều Nhã Nguyễn thừa cơ xông lên tấn công vào phía dưới của hắn. Bạch Dạ Hàn bị tấn công cả trên lẫn dưới, nhất thời không chịu nổi, bị hai người quẳng ra xa năm mét. Hắn lăn dưới đất nhưng lại nhanh chóng đứng dậy.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong theo dõi sát hắn, chú ý tới từng hành động và cử chỉ của hắn ta.

Lúc này, Băng Tuyết vẫn đang quấn lấy Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực và cô ta đều thuộc kiểu ra tay dứt khoát nhanh chóng cho nên người ngoài cơ bản không nhìn thấy ai với ai cả.

Mãi cho đến khi Băng Tuyết bị Sở Ninh Dực đạp một nhát, bức lùi lại vài bước, giữa họ mới xem như tạm thời dừng lại.

Băng Tuyết phun ra một búng máu, rồi lại siết chặt lấy tay mình tấn công về phía Sở Ninh Dực.

“Nhóc con, chú là thầy của cháu đây.” Bên dưới, chú Hạng khẽ nói.

“Nhưng chú cũng là người đã hại cháu.” Thủy An Lạc lớn tiếng gắt lên, để nói với ông ta, cũng là để nhắc nhở chính bản thân mình.

“Nhóc con, những gì chú có thể dạy đã dạy lại hết cho cháu rồi.” Chú Hạng vẫn tiếp tục nói.

Thủy An Lạc vẫn cứ tự nói với chính mình rằng đừng nghe, đừng nghe, nhưng những điều đó lại cứ như mọc chân, chạy thẳng vào tai cô.

“Nhưng những người mà chú hại cũng có cả cháu nữa.” Thủy An Lạc vừa nói nước mắt vừa rơi xuống mặt kim cương.

“Sư phụ chỉ muốn cô ấy sống lại thôi.” Chú Hạng quay lại nhìn người phụ nữ nhịp tim đang ngày một yếu dần kia, điện tim đồ cũng đã thành một đường thẳng, hai mắt ông lại đỏ lên.

Thủy An Lạc khựng lại nhìn người bên dưới, “Nhưng chú Hạng, cháu cũng muốn sống mà.” Nói xong cô lại càng kiên quyết phải tìm cho bằng được lỗ khóa.

Đột nhiên, Thủy An Lạc bị một ngoại lực tác động bổ nhào xuống đất. Cô hét lên một tiếng, tay phải bị chế trụ, muốn cướp mất miếng ngọc trong tay cô.

Bị ngã xuống nền kim cương Thủy An Lạc vốn đã ngẩn ra rồi, lúc này thấy người đàn ông trên người mình đang cố gắng hết sức để nắm lấy tay cô.

Hàng Giả nhíu mày lại giống y hệt với Sở Ninh Dực, “Đưa đây.”

Kể cả cất tiếng cũng giống y như đúc.

Thủy An Lạc nắm chặt tay mình, cô không sao có thể tưởng tượng được rằng có một ngày, có một người đàn ông giống y như Sở Ninh Dực lại đè lên cô muốn cướp đi thứ cuối cùng bảo vệ sinh mạng của cô.

“Mày đừng có mơ.” Thủy An Lạc gằn từng chữ, tay phải của cô bị cậy đến phát đau, vai trái bị hắn tắm chặt, gần như muốn bóp nát người cô.

Đôi mắt tím của Thủy An Lạc nhìn chằm chằm vào Hàng Giả, nhưng có vẻ như hắn đã biết nên không hề nhìn vào mắt cô.

“Lạc Lạc!!!” Long Man Ngân hét lên rồi lại quay lại nã súng vào người đang đè trên người cô.

Hàng Giả né rất nhanh, Thủy An Lạc nhân cơ hội lăn đi rồi bò dậy, sau đó quay lại kéo lấy chân Hàng Giả về phía sau.

Thủy An Lạc bực tức hừ một tiếng, vì lúc này tay cô bị ở ngoài chỗ bề mặt kim cương nên miếng ngọc bị văng rơi thẳng lên bề mặt. Thủy An Lạc nhịn đau, ngẩng lên nhìn miếng ngọc đang quay tròn không ngừng rồi dừng lại. Cô cắn chặt răng, lúc xông tới chỗ người kia cô liền rút dao găm ra rạch thẳng vào chân hắn.

...