Chương 1356: Tiểu bảo bối kiêu ngạo [14]


...

Sở Ninh Dực giơ tay lên day trán mình, hai người này còn định đấu tới khi nào nữa đây.

“Em nói cho các anh biết! Cái việc dẫn dụ Viên Giai Di này để em làm chắc chắn không thành vấn đề!”

“Câm miệng!!!”

Thủy An Lạc còn chưa nói xong thì cả Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã đồng thời mắng một câu.

Thủy An Lạc: “...”

“Hai người các anh ở trước mặt em phu xướng phụ tùy như vậy tốt lắm sao?” Thủy An Lạc hầm hừ một tiếng. Thế quái nào mà Anh Xinh Trai còn ăn ý với Sở Ninh Dực hơn cả cô nữa thế, quả thật khiến cô tức điên lên mất thôi.

Sở Ninh Dực gõ một cái lên ót của cô rồi quăng thêm một ánh mắt.

An Phong Dương khẽ cười rồi duỗi tay túm lấy cái cổ của Thủy An Lạc, nói: “Em Đẹp Gái, để anh kể cho em một chuyện nè. Nhớ năm đó anh ở chung với anh Sở nhà em, có một cái hồ tắm...”

“Cậu còn muốn nói nữa.” Sở Ninh Dực lạnh giọng ngắt lời.

Trong đầu Thủy An Lạc đang toát ra một đống ảo tưởng diễm tình này nọ nhưng đột nhiên bị cắt phựt một cái, là sao chứ?

An Phong Dương hơi nhún vai, thang máy đến rồi.

Thủy An Lạc nhìn hai người sóng vai phía trước thì không nhịn được mà tò mò, chẳng lẽ là: Nhặt xà phòng?

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cũng hỏi luôn ra miệng, sau đó hai người đàn ông đi phía trước đột nhiên dừng bước.

Thủy An Lạc không để ý cho nên cũng bất ngờ bị đập mặt vào lưng của Sở Ninh Dực.

“Ai ui...” Thủy An Lạc hét thất thanh rồi ôm lấy cái mũi của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người phía trước đang đồng thời quay đầu lại nhìn cô.

“Em... em cũng đâu có nói gì.” Thủy An Lạc nói rồi lập tức trốn vào nhà.

Tiểu Bảo Bối đang lôi kéo Hắc Long chơi đùa trong phòng khách. Nhóc vừa nghe được tiếng mở cửa liền “ồ” lên, sau khi thấy mẹ mình thì hai con mắt lập tức phát sáng, cái thân thể mũm mĩm cũng xoay một cái rồi lảo đà lảo đảo đi tới.

“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối gọi rồi đưa tay nhỏ túm lấy chân mẹ mình, miệng nhỏ thì cười toe toét nhìn mẹ.

Thủy An Lạc khom lưng xuống bế con trai lên rồi hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao của nhóc: “Nhớ mẹ không?”

Tiểu Bảo Bối không chút khách khí hôn lại một cái sau đó mạnh mẽ gật đầu.

“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối vừa kêu vừa chỉ tay vào nhà bếp, ý bảo mẹ mau vào nhà bếp nhìn xem.

Thủy An Lạc có chút tò mò liền ôm Tiểu Bảo Bối đi vào.

Sở Ninh Dực vừa vào cửa liền nghe được tiếng Tiểu Bảo Bối cười khanh khách. Nhóc ta thấy được ba mình thì lập tức hừ nhẹ một tiếng rồi để mẹ ôm nhóc đi phòng bếp tiếp.

Hơn nữa Sở Ninh Dực còn phát hiện, Tiểu Bảo Bối khi nhìn đến anh thì còn cố ý ôm mẹ chặt hơn một chút.

Cái thằng thù dai này.

Thủy An Lạc đi vào thì thấy thím Vu đang hầm canh gà cách thủy, cơm nước đã nấu xong chỉ còn chờ bọn họ về là ăn được.

“Hôm nay, lúc tôi đưa Tiểu thiếu gia đi chợ mua thức ăn thì cái người bán gà này chỉ nói một câu ăn cái này bổ lắm, thế mà Tiểu thiếu gia còn nhỏ như vậy cũng biết phải kéo tôi mua bằng được mới thôi.” Thím Vu cười nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Tiểu Bảo Bối mua cho ai vậy?”

“Ma ma, em trai~”

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách nói, nhóc muốn mua cho mẹ bồi bổ sức khỏe đấy.

Thủy An Lạc hôn một cái thật mạnh lên mặt của Tiểu Bảo Bối: “Sao mẹ lại yêu con thế này không biết?”

Tiểu Bảo Bối vẫn cười khanh khách như trước.

“Vậy chúng ta chia cho ba con một nửa có được không? Ba con phải kiếm tiền nuôi gia đình, cũng vất vả lắm đấy.” Thủy An Lạc vừa ôm con trai ra ngoài vừa nói.

“Không được, không được, ma ma, ma ma!” Tiểu Bảo Bối hầm hừ nói. Ai bảo ngày hôm qua ba mắng nhóc chứ. Tiểu Bảo Bối đang rất tức giận, đương nhiên hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.

...